chương 9

125 19 2
                                    


.

Mưa, bầu trời đang dần vào cuối năm, khí lạnh tràn vào phổi con người dần nhiều hơn, mùi hương đặc trưng của những giọt nước cứ trôi xuống dọc theo những rãnh cống, tan vào trong biển mặn.

Việc này cản trở công tác điều tra.

Cung Tuấn mang theo hơi ẩm mốc từ bên ngoài bước vào, nhìn Hoàng Vệ Bình và Trương Triết Hạn rồi nhoẻn miệng cười.

"Hân hạnh được giúp đỡ phục vụ cho công tác điều tra, cảnh sát Hoàng."

Cung Tuấn chìa tay ra bắt như lẽ thông thường, Hoàng Vệ Bình dường như cũng hơi ngạc nhiên với sự có mặt của hắn, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

"Anh là...?"

"Cung Tuấn."

Dường như chỉ với hai chữ này không thể làm rõ được danh tính thật sự của hắn, Hoàng Vệ Bình còn đang rà soát lại trí nhớ của mình Cung Tuấn đã nói tiếp.

"Không phải lỗi cậu, thật ra cảnh sát Trường không chắc tôi có tham gia vụ án lần này được không nên chưa kịp thông báo."

"Trùng hợp, người tôi yêu cũng tham gia vụ án này, cho nên tôi cũng không muốn từ chối."

Đến lúc này, Cung Tuấn đã bước tới bên Trương Triết Hạn ôm lấy vai anh, thích thú nhìn người trong lòng còn đang ngờ nghệch.

"À phải rồi! Anh là... cái người từng tốt nghiệp bằng loại giỏi ở Pháp."

"Chuyên nghành pháp y!"

Hoàng Vệ Bình cuối cùng cũng nhớ ra, đập tay một cái rồi bảo.

Trương Triết Hạn quay qua nhìn Cung Tuấn, hơi khó tin mà hỏi lại.

"Anh...? Pháp y???"

Cung Tuấn không nói gì chỉ cười nhìn anh, sau đó lại cúi đầu hôn một cái lên trán Trương Triết Hạn, mặc kệ cái ánh nhìn của Hoàng Vệ Bình mà âu yếm người yêu.

"Chưa nói em biết. Bây giờ biết rồi có ngạc nhiên không?"

Trương Triết Hạn thật sự ngạc nhiên, nhưng thái độ vẫn hời hợt như cũ, anh hất tay Cung Tuấn xuống giả vờ không quan tâm.

Hoàng Vệ Bình thầm trù cái tên bạn trai là bác sĩ tâm lý của cậu:) tại sao lúc cậu cần lại không có ở đây???

"Vậy... hai người có gì cần nói thì lát nói được không... bây giờ tập trung vào án trước?"

Dường như sau câu nói đó Cung Tuấn hoàn toàn trở thành một người khác, vẻ ôn nhu trên mặt trong một giây liền chuyển thành bộ dạng sắc bén lãnh cảm như của dao phẫu thuật, Hoàng Vệ Bình tưởng chừng như hắn đang liếc mình mà không khỏi lạnh gáy.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn đặt tại cái xác trên bàn giải phẫu.

"Là bị sát hại, kẻ giết dùng kim tiêm đâm vào nạn nhân."

"Sau đó bóp cổ nạn nhân cho đến khi chết."

Trương Triết Hạn đồng tình.

Bóp cổ sao?

...

Tay đặt lên cái cổ đó, từ từ bóp chặt lại, chặt lại, chặt lại, chặt lại, cho đến khi sinh mạng đó kết thúc bởi chính đôi tay này!

|junzhe| romantic killer(hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ