Đeo bám

4.1K 368 58
                                    

" Không có gì để ăn sao?"

Người đàn ông kia không tự chủ mà đi theo chân Jungkook. Cậu hiện tại cứ chậm rãi tưới nước cho hết chậu cây này rồi đến chậu cây khác, nghe hắn hỏi liền không ngẩng mặt trả lời.

" Chú đợi một lát nữa."

Cậu nói rồi lại tiếp tục trở về với công việc của mình. Hắn ta nheo mắt nhìn cả một khu gần hàng trăm cái chậu mà bất mãn. Tưới hết chúng thì có mà đi ăn khuya luôn.

" Mấy cái cây mập ú đó quan trọng hơn bữa ăn hả?"

Jungkook nghe hắn nói vậy, lập tức quay sang liếc mắt một cái sắc lẹm. Sau đó không thèm nói tiếng nào, mang theo bình tưới nước đi thẳng một mạch vào trong nhà. Hắn cũng chẳng biết làm gì, đành phải không tự nguyện đi theo cậu. Jungkook vào đến hiên nhà, mang bình tưới cho vào tủ đựng dụng cụ làm vườn, rồi mới cẩn thận rửa tay sạch sẽ.

Xong xuôi mới đi vào trong nhà, người đàn ông nhìn Jungkook một câu cũng không nói cứ đi thẳng vào nhà liền không hiểu gì. Giận hả, nhưng mà mấy cái cây đó mập thật chứ bộ.

Hắn không nhanh không chậm đi theo Jungkook vào nhà. Lúc vào trong đã thấy cậu ngồi ở ghế ngoài phòng khách, trên tay còn cầm theo một cái hộp y tế lớn. Jungkook không mấy thiện cảm nhìn hắn, liếc mắt một cái rồi lên tiếng gọi.

" Chú lại đây đi."

Hắn không trả lời, cũng không làm lơ. Chậm rãi bước tới ngồi cạnh Jungkook. Cậu vì vậy mà thái độ cũng hài lòng hơn đôi chút. Đặt hộp y tế qua bên cạnh, nhanh chóng lấy ra một cái tiêm bông và lọ thuốc đỏ. Jungkook tính tình vụng về, hay bị mấy dụng cụ làm vườn làm cho bị thương. Thế nên đồ đạc sơ cứu vết thương đều có sẵn ở nhà không thiếu một thứ gì.

Jungkook từ từ vén tay áo ngắn của hắn lên. Phải nói là bực mình hết chỗ nói, người đàn ông này dáng vóc lại thật sự rất cao lớn. Vốn dĩ tối qua cậu định sẽ giúp hắn thay quần áo bẩn ra và cho hắn mượn đồ sạch để mặc vào. Nhưng nhìn lại thì tất cả đồ mặc của Jungkook chẳng có cái nào là vừa với hắn cả, kết quả cậu chỉ băng bó lại vết thương cho hắn rồi bỏ mặc người kia mặc quần áo dơ mà ngủ tới sáng luôn. Cũng may máu từ vết thương đều thấm vào áo khoác ngoài của hắn là nhiều nhất.

Tay áo thun ngắn có dính chút máu đã nhạt màu được vén cao lên, lộ ra bắp tay săn chắc bị băng cứng vài vòng dầy cộm. Jungkook từ từ tháo lớp băng đó ra, nhìn miệng vết thương đã dần khô lại cũng yên tâm phần nào. Vết thương tuy có chút lớn nhưng lại không sâu lắm, không cần phải khâu lại.

Jungkook tối qua nhìn thấy được vết thương thì đã nghĩ rằng tuyệt đối không phải do chậu cây của mình gây ra rồi. Nhưng còn biết làm sao đây, cậu cũng không thể để mặc người ta sống chết không lo. Cuối cùng lại quyết định cưu mang người lạ mặt này.

" Chú tên là gì vậy?"

" Tại sao tôi phải nói cho em biết?"

Jungkook đang thật nhẹ nhàng chậm chạp bôi thuốc, nghe tới đó thì hai mày nheo lại. Còn có kiểu thái độ như thế sao. Cậu mím chặt môi giận dỗi, tay cố tình chậm chậm mạnh vài cái vào miệng vết thương khiến cho hắn đau điếng mà hét lên.

Móng rồng và tai thỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ