Chương 13: Ở thời cổ đại, em chính là...

25.3K 1.4K 333
                                    

Chương này đáng yêu, nam nữ 9 truyện này nảy sinh tình cảm chậm rãi tinh tế, không dồn dập nhưng đủ ngọt ngào xỉu ngang ≧◔◡◔≦. Mọi người đọc vui vẻ, ngủ ngonnnn

------------------------------------------------------------------------------------

Chương 13: Ở thời cổ đại, em chính là...

Nghê Thường nhìn đồng hồ treo tường, một lần nữa ngồi trở lại ghế dài.

11 giờ kém mười.

Cô có chút bất an, đưa tay sờ sờ vòng ngọc ở cổ tay, trong lòng tự nhắc nhở chính mình: Lát nữa bất kể đối phương nói cái gì thì cũng phải bình tĩnh ứng đối.

Không sợ, không vội, không loạn.

Để tìm được hướng giải quyết, cần cật lực tranh thủ kéo dài thời gian. . . . . .

Đang lúc xuất thần, tầm nhìn trước mắt cô xuất hiện một bàn tay khớp xương rõ ràng, đem ly cà phê nhẹ nhàng đặt trước mặt.

Nghê Thường khó hiểu ngẩng đầu: " Tôi không gọi ——"

Sau khi thấy rõ người trước mặt, cô lập tức giật mình, trong đầu oanh một tiếng.

Người đàn ông ngồi xuống đối diện, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ—— khuôn mặt điển trai cùng con ngươi đen hẹp dài thâm thúy, tùy ý ngả ngớn lại câu nhân

Thấy cô vẫn bình tĩnh nhìn mình, Viêm Trì khẽ nhếch mày: "Sao vậy, không biết tôi là ai?"

—— vẫn là ngữ khí cà lơ phất phơ như thường ngày, có chút trêu chọc cùng hờn dỗi.

Trái tim Nghê Thường lỡ nhịp, đập có chút nhanh. Đầu ngón tay cô vô thức bấm chặt vào lòng bàn tay, khi mở miệng giọng nói run run: "Anh, sao anh lại ở đây?"

"Có việc." Viêm Trì nhàn nhạt khoanh chân, lại hỏi cô, "Em thì sao?"

Nghê Thường không trả lời ngay, cô bưng cà phê lên nhấp một ngụm, có chút mất tự nhiên tránh né ánh nhìn chăm chú của anh.
Viêm Trì cũng không sốt ruột, tầm mắt anh nhìn đến tay cô. Hôm nay cô có làm móng. Những ngón tay thon dài trắng nõn sơn đỏ, đặt trên vành chén sứ, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, mong manh.

Môi cũng son đỏ cùng làn da trắng nõn, xinh đẹp, đoan trang.

Nhìn qua có thể thấy là tới để thương lượng, cho dù là chuỗi hạt sa tanh trên cổ áo hay hoa tai ngọc trai trên tai, đều như muốn tăng thêm khí thế.

Nghê Thường đặt tách cà phê xuống, nhẹ giọng "Tôi đến đây để gặp người."

Anh chậm rãi "À" một tiếng, hơi kéo dài mang vẻ mơ hồ.

"Hóa ra là em vội đi hẹn hò."

Viêm Trì nhìn thẳng về phía cô, cười như có như không: "Thảo nào không muốn gọi điện thoại cho tôi."

Nghê Thường: ". . . . . ."

Nghê Thường mím môi, không biết là nên phủ nhận chuyện hẹn hò trước hay là chuyện gọi điện thoại này trước.

Ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt trêu chọc của anh, suy nghĩ của cô chợt thay đổi - đây là khách sạn. Anh ấy đến đây vì "có việc", e rằng không phải đơn giản chỉ để hẹn hò thôi đâu nhỉ.

|Edit| Chậm rãi động lòng - Cảnh Kỳ Tâm (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ