"Tsukishima, cậu nghĩ gì về điều này?" Yamaguchi vừa nói vừa nhích về phía em với chồng giấy in trên tay.Từ vị trí của mình, Tsukishima di chuyển để kiểm tra những gì Yamaguchi muốn em xem. Em mím môi khi mắt lướt qua tờ giấy.
"Tớ nghĩ như này là được..."
"Đúng không? Thậm chí còn tốt hơn lần cuối cùng chúng ta thử nghiệm. Tớ đã yêu cầu nhóm điều chỉnh lại mọi thứ vì tớ biết cậu không thích bố cục." Yamaguchi vui vẻ ríu rít.
"Bởi vì nó không vừa-"
"Mô tả của cậu toàn là cổ điển và cổ điển, tớ biết Tsukki." Yamaguchi cười khúc khích khi để lại bản in trước mặt và quay trở lại chỗ ngồi.
Em thở dài và nhìn vào phối cảnh và bố cục mới được thiết kế một lần nữa. Như những gì Yamaguchi đã nói, nó đã chính xác hơn trước. Khi lật sang trang khác, em cảm thấy sự thỏa mãn lan tỏa khắp cơ thể.
Đã cả tháng kể từ khi em trở về. Em dần thích nghi với cuộc sống hiện tại, và nhờ sự giúp đỡ từ bạn bè và mẹ, em ít nhất cũng có thể nhớ được những mảnh ký ức nhỏ.
Tsukishima nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình. Em âu yếm vuốt ve nó và một nụ cười nhỏ nở trên môi. Đúng là hôn nhân không dễ dàng, nhưng em cảm thấy an toàn khi biết có Osamu ở bên. Mặc dù nhược điểm của việc kết hôn với một doanh nhân như Osamu là những chuyến công tác dài ngày ở nước ngoài, Tsukishima phải chịu đựng trước khi có thể gặp lại Osamu.
Dựa lưng vào ghế, em hơi nghiêng đầu. Hiện em đang ở văn phòng phía sau căn hộ mới mua. Thực ra nó khá lớn và vị trí cũng tốt nên em muốn tận dụng nó. Sau khi xin phép Akiteru, người đã rất đau đầu với quyết định của em, cuối cùng thì em cũng sẽ mở một cửa hàng nghệ thuật của riêng mình.
Yamaguchi rất sẵn lòng giúp đỡ. Mặc dù người bạn thân của em bận rộn quản lý công việc kinh doanh của gia đình, nhưng cậu ấy thực sự còn bận bịu hơn cả. Cậu ấy là người đã kêu gọi các công ty kiến trúc khác nhau để hoàn thành bố cục của tòa nhà và cậu ấy đang làm rất tốt công việc đó.
Em duỗi thẳng tay áo đã gấp của chiếc áo sơ mi và thắt chặt thắt lưng. Tsukishima có lịch gặp nhà cung cấp sơn và các vật dụng mỹ thuật khác mà Yamaguchi đã tìm được. Trong phút chốc, em đã ra khỏi văn phòng và đi ngang qua Yamaguchi để chào tạm biệt.
Em ngồi vào ghế lái một cách thoải mái và nổ máy. Một bản nhạc pop nhẹ nhàng trở nên sống động khi em vô tình kết nối điện thoại với loa ô tô. Bỏ qua chuyện đó, em bắt đầu lái xe đi.
Trong lúc lái xe, em đột nhiên nhớ về những gì đã xảy ra trong kỳ nghỉ ngắn ngủi ngày của mình. Một nụ cười nhếch mép nhỏ xuất hiện trên môi Tsukishima khi em lắc đầu sang một bên và thở dài.
Mọi thứ mà em trải nghiệm ở vùng nông thôn là thứ mà em gọi là giấc mơ giữa mùa hè. Nó giống như một ký ức xảy ra trong giấc mơ, bởi nó là một cái gì đó cảm thấy rất kỳ quái. Tất nhiên có những lúc em không thể ngừng nghĩ về người đàn ông đó.
Tsukishima thường thắc mắc về Kuroo. Anh ấy bây giờ như thế nào? Anh ấy vẫn đang có một mối quan hệ phức tạp với người bạn đời của mình chứ? Người đàn ông đó chỉ là một người lướt qua cuộc đời em, trong khoảng thời gian khủng hoảng và ít nhất em cũng có thể thoát khỏi một chút cảm giác nặng nề trong lồng ngực. Nhưng rồi em tự nhắc nhở mình, rằng mình sẽ không bao giờ có thể gặp lại Kuroo nữa. Tuyệt đối.
![](https://img.wattpad.com/cover/297659546-288-k845853.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Ánh trăng nơi bờ biển
FanfictionTác giả: redvelvetkei ❕Trans/edit by me ❕Sẽ beta lại sau khi hoàn thiện fic 📌Slow burn, ngược(nhẹ), HE 📌Main cp: Kuroo Tetsurou/Tsukishima Kei 📌Độ dài fic: 41 chương