Chap 5

76 5 5
                                    

---Bank2's POV---

Tôi đưa P'Pon về tới nhà xong nhìn thấy tình trạng của anh ấy cũng không khá hơn lúc nãy là bao, trước mắt tôi là nước cam dính bết vào quần áo và đầu tóc của anh ấy, khuôn mặt xinh đẹp mà cả fan hâm mộ lẫn mọi người trong công ty đều phải cảm thán giờ trở nên mệt mỏi, tiều tụy đến thế nào. Tôi đỡ anh vào phòng của chúng tôi, nhanh chóng đi lấy khăn tắm và quần áo cho anh thay, nếu được tôi muốn cùng P'Pon vào nhà tắm luôn vì tôi thật sự lo khi phải để anh ấy ở một mình lúc này.

"P'... nổi không anh?"

"Nổi... không lẽ muốn vào nhà tắm với anh luôn sao?" Anh ấy nhìn tôi cười, có lẽ anh muốn trấn an tôi nhưng anh không hề biết rằng nụ cười lúc này của mình vô cùng khó nhìn đi. Nó càng làm tôi thấy lo hơn.

"Được không?"

"Nhóc... anh không sao."

Anh ấy xoa đầu tôi rồi bỏ vào phòng tắm. P'Pon vào đó được một lúc lâu rồi vẫn chưa ra, tôi ở bên ngoài đợi càng lúc càng sốt ruột, muốn lại gần gõ cửa nhưng chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng nức nở từ bên trong.
Anh ấy lại khóc...vì tên nhóm trưởng chết tiệt của chúng tôi.

Tôi vo tay thành nắm đấm và càng siết chặt hơn khi nghe thấy P'Pon khó nhọc lấy hơi qua từng tiếng khóc rất khẽ. Khốn nạn thật! Anh ấy làm sao biết tôi luôn nghe được tiếng anh ấy khóc khi về đêm, rằng tôi là một thằng nhóc rất dễ bị tỉnh giấc bởi những âm thanh dù là nhỏ nhất. Rằng cánh cửa phòng tắm không hề dày như anh ấy nghĩ.

Tôi trượt mình ngồi xuống trước cửa phòng tắm, tôi phải làm gì để giúp P'Pon đây? Tên khốn chết tiệt kia lại thẳng tay đối xử với anh ấy như một cọng cỏ, sẵn sàng giẫm đạp. Tôi nói thật, không hiểu lý do vì sao P'Bank ghét P'Pon đến thế, nhưng mỗi hành động của hắn đối với anh ấy đều rất quá đáng, đến mức tôi muốn dẹp luôn cái khoảng cách tuổi tác này mà lao vào nện cho hắn một trận.

Vì sao tôi biết P'Pon yêu tên khốn kia? Đương nhiên là vì anh ấy rất dễ đọc vị, anh ấy chỉ có thể giấu được những thằng ngốc như thằng Kad mà thôi. Đôi mắt anh ấy sáng lên khi P'Bank lọt vào tầm nhìn, đôi môi anh ấy vẽ nên những nụ cười yếu ớt mỗi khi P'Bank nói chuyện với anh ấy dù cho có là buông lời mắng nhiếc đi chăng nữa, P'Bank làm gì anh ấy cũng dõi theo từng chút để kịp thời giúp đỡ, kịp thời ứng phó bao che. P'Bank phát sốt, anh ấy sẵn sàng từ chối công việc cá nhân chỉ để bí mật chăm sóc cho cái tên khốn nằm mê man không biết gì ở trên giường kia cả đêm. Rồi đến khi khoẻ hẳn lại đi ngu ngốc cám ơn bạn cùng tuổi của mình đã giúp dù cho khuôn mặt của P'Junior lúc đó trông có ngốc như thế nào đi nữa. Hắn ta vốn không xem trọng những gì anh đã làm, mà dù có biết đi nữa cũng sẵn sàng phủ nhận nó.

Tôi luôn muốn hỏi P'Pon một câu, rằng tất cả những chuyện đó có đáng không? Có đáng để đổi lấy những đêm nằm khóc ướt cả gối, đổi lấy những vết thương từ tinh thần đến thể xác của anh?

*Cạch*

Tôi đứng dậy nhìn P'Pon khi nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng. Với mái tóc ướt sũng, anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi nheo mắt mà gắng gượng nụ cười trên khuôn mặt mệt mỏi. Tôi thở dài thành tiếng, đưa tay vò vò cái khăn tắm anh ấy trùm trên đầu, lau khô mái tóc bạch kim ướt nước.

[BankPon] [Short] The MomentNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ