Chương 8: Bạn cùng phòng ấm ức

41.9K 1.5K 119
                                    


Vốn tưởng rằng có thể về phòng rồi làm mình làm mẩy với Thời Hạo, nhưng Ninh Dũ còn chưa kịp thể hiện rõ cho hắn thấy mình đang ghen, thì một cuộc gọi từ ba hắn đã đánh gãy hết mọi dự định của cậu.

"Cục cưng à, mới gặp lại nhau mà ông già lại kêu anh đi nữa rồi!" - Thời Hạo ôm cứng lấy cậu từ phía sau, dụi mặt vào bả vai cậu thở dài.

Ninh Dũ dù cũng có tiếc trong lòng, nhưng dù sau vẫn đang dỗi, chỉ ừ một tiếng rồi thôi.

Thời Hạo cũng nhận ra cậu hơi lạnh nhạt, nhưng hắn nghĩ chắc do cậu giận chuyện mình chưa gì lại về nhà, liền làm nũng:

"Cục cưng à đừng giận nha, anh về dự tiệc rồi sẽ quay lại ngay thôi, cho dù khuya cỡ nào anh cũng về luôn! Phải về mới được ôm em ngủ chớ! Tại tiệc này là sinh nhật một bác trai rất tốt với anh, nên anh không từ chối được."

Nói vừa xong lời, ba hắn lại điện thoại đến giục, hắn liền vội vã hôn cậu rồi chạy đi mất dạng. Bỏ lại Ninh Dũ vẫn đang dỗi mà chẳng ai dỗ dành cả.

Tức nhất không phải dỗi mà người ta không thèm dỗ, mà là người ta còn không phát hiện ra mình dỗi luôn nữa!

Ninh Dũ hoá đau thương thành sức mạnh, cắn răng nuốt ngược cục tức vào trong, định trùm chăn ngủ đến tối. Nhưng lăn lộn mãi trên giường mãi không ngủ được, vẫn thấy rất tức giận. Thế là cậu đành ngồi dậy, đi ăn trưa rồi mang tập vở đi ra thư viện ngồi học, dùng học hành làm mình quên đi mấy chuyện vớ vẩn. (vớ vẩn nhất là đọc ở trang reup thay vì w@ttp@d chính chủ @aobongcuadu)

Học hành tập trung nên thời gian trôi qua rất nhanh, mấy chốc đã trôi qua cả một buổi chiều. Ninh Dũ cũng thấy mình tự giận dỗi rất ấu trĩ. Rõ ràng thái độ của Thời Hạo với cô nàng Vi Ánh gì kia rất là rõ ràng, không hề có tí mờ ám nào. Cậu hiểu rõ hắn thì phải nhìn ra chứ, vậy mà cậu vẫn ghen cho được, rõ trẻ con.

Nghĩ tới Thời Hạo cậu lại thấy nhớ hắn, ba ngày cuối tuần hai người không gặp được nhau rồi, sáng mới gặp được một lúc hắn lại mất tăm. Bỗng dưng cậu cảm thấy rất muốn nghe giọng của hắn.

Nghĩ là làm, Ninh Dũ lấy điện thoại ra, bấm ngay số ưu tiên duy nhất trong danh bạ, gọi cho hắn.

Âm thanh chờ vang lên chẳng lâu, đầu bên kia đã nhấc máy. Ninh Dũ vui vẻ:

"Alo, ông x..."

"Alo, Ninh Dũ?" - Nhưng đầu dây bên kia, không phải giọng nói mà cậu muốn nghe.

Nụ cười trên mặt Ninh Dũ cứng đờ, vì cậu nhận ra giọng nói này. Cậu nhíu mày nhìn lại màn hình điện thoại, chắc chắn mình không nhấn nhầm, rồi mới hỏi:

"Cô là?" - Dù đã biết là ai, nhưng mà vẫn giả vờ hỏi đó!

"Alo? Tôi là Vi Ánh nè, anh ấy đang thay quần áo rồi nên không nghe máy được, cậu tìm Thời Hạo có việc gì không?"

Ninh Dũ bỏ qua giọng điệu "chủ nhà" của cô nàng, bắt được trọng điểm:

"Thay quần áo?"

Đầu bên kia ngập ngừng:

"À, ừm, anh ấy gặp chút vấn đề nên phải thay quần áo... mà cậu có vấn đề gì không, tôi chuyển lời lại giúp cho?"

Bạn cùng phòng cứ luôn hớ hênh trước mặt tui! (Song tính/cao H/Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ