Rocinante tin rằng anh đã có quyền cho rằng bản thân mình đã phải trải qua rất nhiều biến cố tồi tệ.
Từ việc cha anh từ bỏ địa vị Thiên Long của gia đình họ, theo sau là chuỗi ngày bị tra tấn và đuổi đánh bởi đám dân làng phẫn nộ, rồi thậm chí phải chứng kiến tội ác giết cha của anh trai, đôi khi anh còn cảm thấy ấn tượng với độ vững chãi của tinh thần chính mình nữa kìa.
Anh đã gần như mất đi tất cả trong những năm tháng nền móng của cuộc đời, để rồi vực dậy từ phía bên kia vũng lầy, sẵn sàng đón nhận lấy mọi thứ xuất hiện trên hành trình vượt lên số phận của mình.
Kể từ đấy, anh đã phải vượt qua biết bao đợt huấn luyện quân sự khắc nghiệt cùng vô số những nhiệm vụ nối tiếp nhau. Luôn luôn kết thúc bằng những chầu uống hữu nghị bên những người đồng đội hải quân khác, trong lúc cả bọn cùng nhau kinh ngạc trước sự thật rằng bằng một cách ảo diệu nào đó mà cả nhóm đều xoay sở sống sót trở về an toàn.
"Nhất là mày đó", người lính cạnh bên huých vào vai anh, "mày hậu đậu chết đi được!"
Rocinante nhăn nhó nhún vai, "Tao chả hiểu mày đang nói cái mịa gì cả". Anh hiểu chính xác cái mịa mà ông bạn mình đang nói đến là gì.
Hôm ấy họ đã suýt thất bại trước một kẻ tuyên bố rằng bản thân gã có năng lực trái ác quỷ. Cái gã ấy còn chẳng thèm phô diễn năng lực của mình, nên gã ta cũng không hẳn là vấn đề để họ bận tâm. Nhưng chính cái băng nhóm đông bất thường của gã đã khiến cuộc chạm trán trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Ngay giữa tiền tuyến hôm ấy đã nổ ra một trận ẩu đả loạn xạ (ừ, là "ẩu đả" chứ chẳng phải "chiến trận" gì ráo) giữa hải quân và hải tặc, tạo cơ hội cho Rocinante lẻn sâu vào mà không bị phát hiện. Xử tên cầm đầu, và may ra lũ người còn lại sẽ đầu hàng bỏ cuộc.
Ấy vậy mà khi anh lẻn được đến chỗ tên thuyền trưởng, cái gã khốn nạn ấy chỉ đơn giản là nhếch mép cười khẩy vào mặt Rocinante, trước khi đẩy nhẹ vào ngực anh. Đó là điều méo ai lường tới, và anh hối hận khi phải thừa nhận rằng bản thân đã lộn cổ xuống đồi như một con ki bowling.
Mặt anh ửng cả lên trước cái kí ức ấy, "Tao cố tình chứ bộ."
"Xạo chó!", một ông bạn hải quân khác cười khùng khục.
Rocinante hốt một nắm đậu phộng và ném vào mặt ông bạn quý hoá, "Nghe đây, nếu không có tao, Bellemere làm méo gì lẻn được ra sau mà còng tay thằng chó đó được!"
Như được triệu hồi, Bellemere xuất hiện và vỗ lưng anh, ngay đúng lúc anh chàng đang mở mồm nốc thêm ngụm bia. Chàng trai trẻ sặc khù khụ, bia đổ đầy ra ngực áo.
"Thì cũng tại thằng chả mắc bận cười ẻ trước cái bờ mông 'quyến rũ' của mày còn gì!". Bellemere tuyên bố với một tràng cười nắc nẻ, và cả căn phòng rú lên nghiêng ngả chẳng khác gì một bầy linh cẩu.
Rocinante tin rằng anh đã có quyền cho rằng bản thân mình đã phải trải qua rất nhiều chuyện tệ hại. Điều đó bao gồm cả việc bị đồng nghiệp ăn hiếp mỗi ngày như thế này đây.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Corazon & Law] See you again
Fiksi PenggemarBản dịch này đã có sự cho phép của tác giả, xin vui lòng không mang đi nơi khác. Thể loại: time-travel, platonic love Rocinante đã trải qua rất nhiều biến cố trong cuộc đời. Vậy nếu ta thêm việc du hành thời gian không thể kiểm soát vào cái mớ bòng...