• 17

6.6K 602 14
                                    

Sáng hôm nay Chính Quốc dậy từ rất sớm, em ra ngoài vườn vừa tưới cây vừa trông ngóng gì đó, nhưng chờ mãi chẳng thấy đâu.

"Cậu Quốc cậu Quốc!" Út Miên nhanh nhảu chạy đến chỗ em.

Chính Quốc vừa thấy nó mắt đã sáng rỡ, nhưng lập tức trở nên hụt hẫng khi nhìn lại hai bàn tay trống trải chẳng cầm gì của nó.

"Sao vậy?"

"Bà kêu cậu vào ăn sáng."

Em thở dài thườn thượt.

"Ừm."

Chẳng có lá thư nào gửi cho em hay sao... Thái Hanh, hắn bỏ em thật rồi à.

Em cứ mải mê suy nghĩ đông tây mà chẳng hề hay biết bên này, Thái Hanh cũng đang chật vật với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Chả là hôm nay gia đình Hoài An có ghé nhà, ngỏ ý muốn đẩy nhanh tốc độ cưới hỏi của hắn, Thái Hanh đưa nhiên là không chịu. Hắn đã thề chỉ cưới Chính Quốc thôi, ngoài em ra sẽ không cưới bất cứ một ai hết! Nhưng vấn đề nan giải là làm sao qua được ải cha mẹ hai bên đây này.

"Cậu Hanh! Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Hắn nhìn thằng Thành, gương mặt trở nên trầm tư.

"Tao hay thẫn thờ vì ai, mày biết mà."

Nó thấy cậu nó như vậy mà thương quá trời, chỉ là yêu thôi mà sao khó khăn quá. Cậu nó không gặp vấn đề về kinh phí cưới sinh, nhưng lại gặp sự phản đối từ gia đình, như vậy còn khổ hơn nữa.

"Cậu đừng lo, con nghĩ ông bà sẽ hiểu mà."

"Mày nghĩ vậy sao? Mày nghĩ người như cha tao sẽ chấp nhận bỏ qua mặt mũi, xuống nước với nhà họ Điền để hỏi cưới Chính Quốc cho tao?"

"Cái này thì con không dám chắc, nhưng con biết hạnh phúc của cậu đối với ông rất quan trọng."

Nhìn ánh mắt chân thành của nó hắn cũng thấy nhẹ lòng hơn đôi chút, một ánh hy vọng nhỏ nhoi nơi đáy tim chợt vụt sáng.

*************

Tối đến, Chính Quốc ngồi yên lặng bên cửa sổ quen thuộc, mắt hướng lên ánh trăng sáng rực giữa trời đêm. Tự nhiên em thấy nhớ quá, nhớ vườn hoa nhỏ của mình, nhớ nơi hò hẹn mỗi tối của em và hắn, nhớ chốn bình yên hai người vẫn hay trao nụ hôn nồng thắm, Chính Quốc nhớ hết, nhớ nhất vẫn là người em yêu...

Giờ đã là canh ba rồi, người kia chắc cũng đã ngủ. Cũng phải, làm gì có ai rảnh rỗi gửi thư cho một người mà không bao giờ nhận được hồi âm chứ, Thái Hanh chắc cũng thế thôi. Hắn nổi tiếng lạnh lùng nóng nảy, làm gì có đủ kiên nhẫn dỗ một người hay dỗi vu vơ như em.

Chính Quốc thở dài một hơi, tính quay lưng bước vào buồng ngủ. Nhưng vừa quay lưng đi liền bị khựng lại, tiếng sột soạt phía cửa sổ đã cản bước chân em rời đi. Chính Quốc chầm chậm xoay người nhìn về cánh cửa sổ đã quên đóng, đột nhiên một bàn tay từ đâu bám vào bệ cửa sổ, gân xanh trên tay nổi lên như thể toàn bộ sức lực đang dồn vào bàn tay ấy. Em đứng sững sờ nhìn con người đang từ từ lộ diện bên ngoài cửa sổ.

[Taekook] Chuyện Tình TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ