Chương 22

2.3K 216 6
                                    

Con người mà, đôi lúc cảm xúc dâng trào mà có thể nói ra mấy lời không thèm suy nghĩ nhiều.

Như lúc này đây, Draco vui còn hơn mới nhận được mới lượm được viên kim cương giá trị bạc tỉ. Hắn không tin vào tai mình, hớn hở sáng rực đôi mắt, Harry có cảm tưởng thấy được ánh sáng lóe ra từ mắt hắn, sáng chói lòa. Hình như từ nhỏ đến lớn nhưng đây là lần đầu tiên Draco mới vui như vậy, hắn cầm tay cậu, mắt cười đến híp, miệng chỉ hận không kéo thành hình vòng cung rộng đến mang tai mà cười.

Vì quá phấn khích lại không dám hỏi cậu lại thử xem nghe có rõ không, sợ cậu ngại rồi nổi điên. Ôm lấy tâm tư nhỏ bé của mình, hắn nhìn cậu thật lâu, rồi gật đầu, hớn hở nói: "Được, để anh mai kêu người chuyển đồ qua."

Harry đang rất hối hận vì cái miệng hư hỏng của mình, muốn nói thôi bỏ đi. Nhưng mà, thấy hắn vui đến vậy cũng không nỡ. Nói thẳng ra, cậu cũng đâu phải cái máy mà tâm lạnh lùng đến mức phá đi cái hạnh phúc đơn giản của người kia. Chỉ là lời mời đơn giản thôi mà hắn đã cười đến ngây ngốc thế rồi, đừng nói đến chuyện khác. Thở dài, cậu đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nói:

"Về ngủ đi, mai còn đến công ty, tôi cũng mệt rồi."

Nói xong không đợi hắn đáp lời liền đứng dậy tự động quay lưng lên phòng ngủ. Draco không thấy buồn hay thất vọng gì về điều này, hắn quen rồi. Tự giác đứng dậy, chào dì Bella rồi quay lưng chạy về nhà, đến khi vào nhà rồi vẫn mở cái cửa sổ nhỏ ngóc đầu nhìn qua căn phòng xa xa đối diện.

"Em ấy ngủ chưa? Chắc rồi. Khuya rồi mà." Hắn đứng dựa người bên cửa sổ mà tự lẩm bẩm. Khuôn mặt đã cười từ nãy đến giờ, lúc này cười càng lớn hơn, như cái hạnh phúc to lắm mới ập xuống đầu hắn. Vui đến mức không làm chủ được hành động, thói quen năm xưa hắn vò đầu mình, vò thật loạn rồi ngồi gục dưới chân bàn, cái nơi tối hù, ánh sáng không chiếu tới được.

Vò đầu mình, hắn không ngừng được cười, lại lẩm bẩm:

"Harry nói mình qua nhà ăn Tết... Harry nói cùng ăn Tết... Cùng ăn Tết..."

Không biết hắn đã lẩm bẩm điều này bao lâu, nhưng hắn rất vui. Rất rất vui, chỉ bằng một câu nói đơn giản kia thôi cũng đủ làm hắn vui đến mức không làm chủ được hành vi của mình rồi. Đứng dậy lại hướng qua bên kia cánh cửa sổ, căn nhà nhỏ xinh kia đã tắt đèn chìm vào giấc ngủ tĩnh mịt. Trong cái âm trầm đó hắn lại thấy thật bình yên, hắn có thể cảm nhận được hơi thở nhịp nhàng của Harry, hơi thở nhịp nhàng làm hắn điên cuồng mê luyến.

Nơi đó có cậu... Có Harry...

Hắn mở ngăn kéo của mình ra, trong ngăn kéo là một cái hộp gỗ thật lớn được khóa bởi một cái khóa tinh xảo. Nhẹ nhàng vuốt cái hộp đó, hắn nâng niu như nâng niu một thứ vô cùng quý giá. Mở khóa ra, trước mắt hắn là hàng loạt tấm ảnh, mà cái đáng sợ là chủ thể chỉ có cậu.

Trong đó có rất nhiều ảnh không biết hắn có từ đâu, ảnh từ nhỏ đến khi trưởng thành. Mấy bức ảnh này được đặt ngăn nắp phẳng phiêu như lúc nào cũng được người cất giữ vuốt ve. Draco mỉm cười, nụ cười mang đầy mê luyến nhìn ngắm người trong ảnh. Từ khi còn là một đứa trẻ đáng yêu, đến khi là thiếu niên nhiệt huyết, rồi trở thành một Harry mạnh mẽ, nhưng quyến rũ mê người. Hắn không thể dời mắt khỏi cậu.

Tôi Không Sinh Con Cho Anh, Biến!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ