7

561 74 6
                                    

Trời mùa đông rất mau tối, lúc hai người ăn xong bữa cơm thì phố xá đã lên đèn. Trong căn nhà nhỏ có bóng dáng một cao một lớn ngồi cạnh nhau bên bàn ăn, tiếng đũa muỗng va chạm vào bát sứ leng keng, thỉnh thoảng lại có tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười khúc khích.

Châu Kha Vũ cẩn thận nếm kĩ những món ăn do Lưu Vũ làm, cảm giác này cực kỳ quen thuộc nhưng cũng thật lạ lẫm. Những năm trước khi bọn họ cùng nhau trải qua một ngày như thế này, Châu Kha Vũ chỉ thấy vô cùng vui vẻ và mãn nguyện, cậu không hề ngờ rằng chỉ không lâu sau đó căn bếp nhỏ của nhà cậu lại trở nên hiu quạnh vì không có Lưu Vũ đến nữa. Bây giờ vẫn là Lưu Vũ, vẫn là mùi vị quen thuộc ấy, nhưng sâu trong niềm hạnh phúc là một sự trân trọng khó nói nên lời.

Đúng là con người ta phải trải qua sự mất mát mới biết quý trọng những thứ từng thuộc về mình. Cũng may mà trong biển người tấp nập, trong hàng vạn lần gặp gỡ, bọn họ lại tìm thấy nhau một lần nữa.

Để hiểu nhau hơn, để yêu nhau nhiều hơn.

Thấy Châu Kha Vũ bỗng dưng trở nên đăm chiêu, Lưu Vũ không khỏi nghiêng đầu sang hỏi:

"Này, em đang nghĩ gì vậy? Sao lại im lặng thế?"

Như ngày xưa, Lưu Vũ chưa bao giờ thôi dịu dàng với Châu Kha Vũ. Kể cả khi có đau buồn đến mấy, anh cũng chẳng quát nạt hay buông lời cay độc với cậu bao giờ.

Châu Kha Vũ còn muốn nói với anh rất nhiều thứ, muốn kể cho anh nghe rằng cậu đã bị dằn vặt đến cỡ nào bởi kỉ niệm của hai người.

"Em chỉ nhớ về lúc trước một chút thôi, đồ ăn anh làm lúc nào cũng ngon hết."

Nói xong, Châu Kha Vũ giục Lưu Vũ ăn xong bữa cơm. Lưu Vũ tranh việc rửa bát, Châu Kha Vũ dù bị đuổi nhưng vẫn cứng đầu chen chúc trong bếp với anh. Hai người loay hoay trong bếp hết một lúc, sau khi xong việc thì Lưu Vũ lên lầu đi tắm.

Châu Kha Vũ vốn định làm sẵn cho anh một ly trà nóng nhưng Lưu Vũ không đồng ý, anh bảo rằng đã lâu rồi không được thấy cậu pha nước nên nằng nặc bắt cậu phải chờ đến khi anh tắm xong mới được pha.

Sau một lúc, ước chừng Lưu Vũ sắp xong nên Châu Kha Vũ mới vào bếp lấy trà. Những ngón tay thon dài lần lượt lướt qua từng gói trà trong tủ, cậu đang ngẫm lại xem loại nào sẽ là loại mà anh thích uống nhất, mặc dù đa số trong chúng đều đã được chọn dựa theo sở thích của anh rồi.

Lưu Vũ tắm xong thì chạy ra phòng khách, không thấy Châu Kha Vũ ở đó thì anh hùng hổ đi vào bếp, giả vờ quát:

"Nè, anh đã bảo là đợi anh rồi mà!"

Châu Kha Vũ đứng dựa vào bếp với hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn bóng dáng nhỏ xíu đang lóc cóc chạy đến gần mình bằng đôi mắt âu yếm. Cậu cười toe rồi nói:

"Em có làm gì đâu nào, xem này, còn chưa chọn được trà cho anh nữa."

Do vừa mới tắm xong nên người Lưu Vũ rất thơm, đứng cạnh Châu Kha Vũ làm cậu bồn chồn không yên, cảm giác anh có cùng một mùi hương sữa tắm giống mình cũng giống như bọn họ đã sống cùng nhau vậy. Và sớm thôi, Châu Kha Vũ nghĩ, nhất định bọn họ sẽ về chung một nhà.

[Bạo Phong Châu Vũ] Hồng Trà NóngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ