4

606 82 7
                                    

Cuối tháng mười một, gió thu mát mẻ đã thôi không còn thổi nữa mà nhường chỗ cho cái giá lạnh khô khốc của mùa đông. Những hàng quán ven đường đã bắt đầu tô điểm không khí giáng sinh cho mình, cánh cửa ra vào nay đã không còn đơn độc mỗi một khung cửa bằng gỗ với giờ giấc đóng mở nữa, tiếng chuông êm tai cùng với chiếc vòng làm bằng lá tầm gửi xanh thẫm đã được những người chủ treo ngay ngắn trên đó.

Lưu Vũ cuộn chăn nằm trên giường, anh đã tắt báo thức được năm phút rồi nhưng vẫn không thể rời khỏi cái ổ ấm áp của mình. Dạo này Châu Kha Vũ có thói quen mới, đó là bất cứ khi nào cậu thức dậy thì sẽ nhắn tin cho Lưu Vũ, tin nhắn cũng không trùng với nhau, có ngày thì là cái nhãn dán hình con cún chào buổi sáng, có ngày thì là cái hình động con gấu đang run lẩy bẩy vì lạnh.

Có vẻ như Châu Kha Vũ vẫn chưa thức, Lưu Vũ không thấy tin nhắn của cậu nên mới gửi trước một cái icon hình con mèo ngáp ngắn ngáp dài rồi đi rửa mặt thay đồ.

Lưu Vũ mặc áo len xanh ngọc bên ngoài sơ mi trắng, khoác thêm một chiếc áo khoác dày ụ nữa mới thôi run lập cập trước cái lạnh thấu xương. Anh dùng máy kéo tóc làm qua loa vài cái, lúc vừa chộp cái chìa khóa xe để ra ngoài thì tiếng chuông điện thoại reo vang.

Thấy tên hiển thị là "Kha Vũ" thì Lưu Vũ rất ngạc nhiên, giờ này không đi làm mà còn gọi cho anh làm gì thế nhỉ?

"Alo? Anh nghe đây."

"Anh đến công ty chưa?"

Một tay Lưu Vũ cầm điện thoại, một tay khác thì bận bịu kéo gót giày ra để xỏ chân vào. Anh ngước lên nhìn đồng hồ treo tường trong nhà, thấy thời gian vẫn còn khá sớm.

"Chưa, sao thế?"

"Xuống đây đi, em chở anh đi làm."

Tiếng của Châu Kha Vũ vừa dứt, Lưu Vũ đã lật đật chạy ra ban công nhìn xuống, quả thật thấy xe của cậu đã đậu ở đó.

Anh vừa cười vừa thấy bất lực, thằng nhóc này đáo để thật sự, sợ anh từ chối nên âm thầm chạy thẳng đến đây. Bây giờ người đã tới nơi rồi, làm sao anh có thể không đồng ý với người ta đây?

...

Lưu Vũ bảo Châu Kha Vũ dừng xe tại một quán cà phê có bán kết hợp các loại bánh mì, bánh ngọt. Anh lấy cớ là cậu không rành mấy món ở quán này nên muốn tự mình vào mua mà không cho Châu Kha Vũ đi. Lưu Vũ cũng muốn làm chút gì đó cho cậu, anh không thích việc cứ nhận lấy mà không thể cho đi.

Châu Kha Vũ ngồi trong xe nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bước vào quán, vì cửa kính trong suốt nên rất dễ dàng quan sát anh đi qua đi lại trước quầy bánh. Lưu Vũ chỉ lớn hơn cậu có mỗi hai tuổi, nhưng lúc trước dường như cái gì cũng là anh suy nghĩ chu đáo hơn, mỗi lần Châu Kha Vũ bận học quên ăn quên ngủ thì cũng là do anh mua cái này cái kia cho cậu ăn. Lưu Vũ nấu ăn không giỏi, nhưng mấy món cơm nhà đơn giản thì vẫn làm được nên thỉnh thoảng Châu Kha Vũ lại được anh nấu cho vài bữa ăn đạm bạc nhưng lại đầy vị ngọt tình yêu.

Lần này có lẽ ông trời động lòng thương, không muốn cậu cứ tiếp tục đơn phương người yêu cũ nữa nên mới cho hai người một cơ hội để lặp lại.

[Bạo Phong Châu Vũ] Hồng Trà NóngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ