Tình là chi? Ái là gì?
Ta vốn chẳng quan tâm cũng chưa từng muốn biết hai điều ấy. Nhưng từ khi gặp nàng, ánh mắt, nụ cười, khí chất nhẹ nhàng thoát tục khiến ta ngày đêm mang nỗi tương tư day dứt không thể thoát ra. Từ lúc đó ta mới thấu được hai chữ "Ái tình" là gì..
Nàng vốn là công chúa cao quý của cả vương triều được hoàng thượng ân sủng. Ta chỉ là một tướng quân tầm thường làm sao dám mơ ước được nàng để mắt. Ta vốn chỉ có thể lẵng lặng phía sau âm thầm bảo vệ từng bước đi của nàng. Vì nàng mà chấp nhận mọi thứ..
Nếu ngày ấy giữa cánh rừng bỉ ngạn không gặp nhau thì có lẽ ta đã không mang vấn vương trong lòng cả một đời..
Nàng khoác lên người bộ y phục xanh lam nhẹ nhàng thoát tục. Đôi mắt xanh như những hòn ngọc quý báu. Mái tóc ánh hoàng hôn chiều tà. Đôi môi tựa cánh đào hồng diễm lệ. Khí chất băng lãnh khiến ta không thể rời mắt dù chỉ một chút. Nàng ngắm nhìn những đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực. Dường như tâm tư nàng đang hỗn loạn. Ánh mắt đượm buồn nhìn khoảng trời xanh vô tận. Nhìn nàng như chú chim vàng oanh bị nhốt trong chiếc lồng kính mãi không thể sải cánh..
Có lẽ từ khắc ấy tâm ta đã rung động..
Vốn chỉ vô tình xuất hiện nơi ấy nhưng đôi ta đâu hay nghiệt duyên lại trói buộc. Nàng nhìn ta ánh mắt cả hai giao nhau. Tâm ta bỗng rối loạn. Ta chưa từng vì một nữ nhân nào mà cảm thấy như vậy...nàng....là ngoại lệ..- Tướng quân Gin!
Giọng nói nhẹ nhàng kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ.
- Thần tham kiến công chúa!
- Miễn lễ, không cần quá nhiều lễ nghi như vậy!
Nàng cười đáp.
Nụ cười như nắng ban mai soi sáng lòng ta. Nàng thật sự rất đẹp..
- Ta không ngờ tướng quân cũng có sở thích thưởng hoa.
- Thần chỉ là vô tình đi ngang qua. Không ngờ lại gặp được công chúa..
- Vậy sao? Nếu đã là hữu duyên vậy thì cùng nhau thưởng thức vẻ đẹp chốn này. Ngài thấy sao?
- Nếu người không chê thì thần không dám ý kiến!
Như đã có lời giải đáp, cả hai cùng nhau ngắm những đóa hoa rực rỡ. Cả khung cảnh trông đẹp và thơ mộng làm sao..
Cả ngày hôm ấy ta ôm nỗi tương tư về nàng. Tâm ta tưởng chừng đã lạnh nơi chốn sa trường huyết đẫm, nhưng nào ngờ lại len lỏi một thứ cảm xúc lạ thường khi vừa gặp nàng. Có lẽ nàng sẽ không tin...thứ tình cảm này...ta đã lún sâu vào.
Ngày ngày đợi người nơi cánh rừng quen thuộc. Chẳng biết tự bao giờ đôi ta đã gần gũi như máu mũ ruột rà. Ta và nàng cùng nhau trò chuyện, kể nhau nghe những gì đã từng trải. Cũng do đó ta mới hiểu ở chốn cung đình này nàng cô đơn biết bao..
Đường đường là công chúa cao quý trên vạn người dưới một người nhưng những gì nàng cần chưa bao giờ được thực hiện. Nàng yêu sự tự do thanh thản không bị trói buộc bởi các luật lệ trong hoàng cung. Nàng cũng giống như một nữ nhân bình thường mong muốn cùng ái nhân trăm năm bạc đầu. Nhưng số mệnh lại không cho phép vì nàng là công chúa. Hạnh phúc một đời lại phải đánh đổi vì vận mệnh của đất nước...ta....cũng chỉ có thể giương mắt nhìn nàng bái đường cùng kẻ khác..