28.

439 25 0
                                    


"Chúng ta không khóc nữa được không mẹ?" Hyun-gi dùng tay lau đi nước mắt của mình và mẫu thân, thanh âm có nghẹn ngào của một tiểu hài tử.

"Được được" Joohyun gật gật đầu, nhanh lau đi nước mắt của cả hai, cố gắng không nghĩ tới việc đau lòng.

"Con muốn ăn bánh bao..." Hyun-gi khuôn mặt phấn nộn, hai má hồng hồng, mỏ chu chu, đôi mắt to đen láy nhìn mẫu thân mình nói.

"Được! Về chúng ta đi chợ, mẹ sẽ mua cho Hyun-gi nha..." Joohyun cười nhẹ, giọng cưng chiều vò vò đầu nữ nhi mình.

"Mọi người em về trước..." Joohyun xoay người lại nói với hai ba người phụ nữ xung quanh.

"Các bác bái bai! Hyun-gi về trước nha!!" Hyun-gi cánh tay nhỏ nhắn đưa lên lắc lắc nhìn mọi người, thanh âm non nớt.

"Ân! Chào tạm biệt Hyun-gi nha!" Mọi người nhìn ôhyun gật đầu một cái, rồi nhìn tới sun-yi ôn nhu đáp.

.

Nói đến Seulgi, cô từ lúc nghe lời nói của Yoona thì lập tức chạy sang Anh, cô rất cần hai mẹ con họ, không thể nào sống thiếu hai người, cô nhất định phải tìm được và xin Joohyun tha thứ nếu không cả đời này cô sẽ không tha thứ cho bản thân.

Cô ngồi trên lề đường, đầu tóc cũng bù xù, tay cầm miếng bánh mì đưa lên miệng cắn mà nhai, mắt lơ đãng nhìn đến bóng lưng của ai đó, cô vội bật dậy thật nhanh chạy tới ôm lấy.

"...Bảo bối..cuối cùng cũng tìm được em rồi..." Seulgi ôm từ phía sau người kia, kích động mà nói.

"..Kẻ điên này..." Nữ nhân bị ôm tức giận thoát ra cái ôm đẩy mạnh một cái làm cô té nhào xuống đất, bánh mì cũng bị rớt xuống.

"..Xin lỗi.." Seulgi hụt hẫng biết mình nhận sai người, lờm cồm ngồi dậy nhìn nữ nhân xin lỗi, tay cũng lụm lại miếng bánh mì phủi đi đất cát.

"..Bẩn thỉu" Nữ nhân phủi phủi dơ bẩn trên váy mình, khinh thường mở ra ví giụt vài bản xuống rồi rời đi. Seulgi nhìn tiền từ trên cao rơi xuống, cười thê lương một cái, chật vật đứng dậy tới bên lề đường ngồi tiếp, cô vẫn chưa ăn xong nên muốn ăn hết rồi lại đi.

"Dì bán cho con một ít rau này!" Joohyun đứng trước quầy bán hàng nhìn người phụ nữ trung niên lễ phép nói.

"Hyun-gi đây bà cho con này!" Vị trung niên phụ nữ gật đầu với Joohyun một cái, lấy ra cái bánh bao to mình mới mua khi nãy cưng chiều nhìn Hyun-gi nhẹ nói.

"Mẹ có mua cho Hyun-gi rồi này" sun-yi mỏ chu lên, đưa bánh bao đang ăn mẹ mua lên nhìn bà nhẹ nói.

"Đây là của bà cho Hyun-gi mà!"Vị phụ nữ trung niên nhìn bộ dáng khả ái của nhóc con ánh mắt càng thêm sủng nịch.

"Bà cho thì con lấy đi" Joohyun một bên cười nhẹ nói với nhóc con.

"Dạ vậy Hyun-gi cảm ơn bà!"Hyun-gi thấy mẹ cho phép thì chu môi cười một cái, đem bánh bao trong tay đưa lên miệng, đi tới dùng hai tay cầm lấy bánh bao vị phụ nữ trung niên cho.

"Hyun-gi vừa khả ái vừa ngoan vừa lễ phép nha, bà thật rất ghen tị với mẹ con." Vị trung niên câu đầu cảm thán khen ngợi hành vi của nàng, câu sau thì giả vờ than thở ghen tị nói. Hyun-gi má hồng hồng nhô lên, giọng cười giòn tan non nớt vang lên.

Hyun-gi bỏ qua hai người kẻ bán người mua, nhìn xung quanh quan sát thì thấy đằng kia có một người rất đáng thương.

Seulgi cuối đầu, ánh mắt luôn không có hồn 'Thật sự là mình thua cuộc rồi sao? Thua thảm bại rồi sao? Joohyun rốt cuộc hai mẹ con em đang ở đâu?'

"Khụ...Khụ..." Seulgi do bánh cứng quá bị nghẹn, ho mà sặc sụa, cố nuốt khan xuống miếng bánh mì kia.

"Dì ơi! Bánh này cứng lắm, dì ăn được sao?" Cô nghe âm thanh non nớt của một tiểu hài thì ngẩn đầu.....mơ hồ cô nhìn ra được khuôn mặt Joohyun ...rất giống.

"Dì ơi~" Tiếng gọi nhẹ nhưng đầy non nớt nhìn dì cứ nhìn mình chằm chằm. Seulgi giật mình hồi thần, lắc đầu bỏ đi suy nghĩ, có phải cô quá nhớ rồi xin ra ảo giác không?.

[Cover] (𝕊𝕖𝕦𝕝𝕣𝕖𝕟𝕖 ver) 𝖁𝖔̛̣ 𝖄𝖊̂𝖚 𝕮𝖚̉𝖆 Đ𝖆̣𝖎 𝕿𝖔̂̉𝖓𝖌 𝕿𝖆̀𝖎 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ