Phần 40

3.7K 231 3
                                    

Phuwin hoảng hốt nhìn thấy màn hình hiện lên hơn 20 cuộc gọi nhỡ đến từ anh. Định gọi lại thì anh liền gọi tới lần nữa, cậu lo sợ rụt rè nhấc máy "Pond, em nghe đây.."

"Phuwin...? Sao anh gọi cho em nhiều cuộc như vậy mà em còn không nhấc máy"

Đầu dây bên kia nghe rõ giọng nói gấp gáp cùng với tiếng thở dốc của anh, cậu bàng hoàng nhìn đồng hồ, sớm nói với anh là 9 giờ sẽ về, bây giờ đã hơn 11 giờ đêm rồi.

Chưa kịp đáp thì Pond lại nói, âm thanh đều đều chẳng có tí cảm xúc nào "Tại sao bây giờ còn chưa về ?"

"Pond..xin lỗi, lúc nãy Prom với Louis nói muốn xem phim, em lại không để ý thời gian... quên mất không báo cho anh...em, em xin lỗi" Phuwin tay nắm chặt điện thoại, run rẩy nói.

"Quên..!?" Âm thanh đầu giây bên kia vang lên một chuỗi câu lạnh lùng "Em có biết anh ở nhà lo cho em như thế nào không vậy hả? Em lại nói là quên. Em có biết anh tìm em rất lâu rồi không!?"

Bên cạnh cậu là Prom đang áp tai vào nghe lén, bỗng nhiên nghe một tràn lạnh lùng của anh cũng thấy run rẩy, vội vàng bảo Louis đi lấy xe.

Phuwin tự biết được chính mình phạm lỗi, cúi đầu cầm điện thoại không dám trả lời, tay kia bấu vào túi quà lúc nãy mua cho anh.

Pond khống chế cảm xúc của mình, nắm chặt tay không cho phép mình nói thêm lời nào làm tổn thương cậu. Âm thanh trầm trầm phả vào điện thoại "Phuwin, hy vọng em về nhà càng nhanh càng tốt, không được thì tôi sẽ lập tức đến đón em!"

"Em biết rồi..em về ngay." Cậu cắn chặt môi dưới, hai tay run run cầm túi quà leo lên xe, cả đoạn đường không ai nói với ai câu nào, xe lăn nhanh trên đường cao tốc, chưa đến 15 phút là đến nơi. Cậu vừa xuống xe đã thấy anh đứng trước cổng, hai tay cho vào túi quần lạnh lùng nhìn mình. Louis tính bước xuống nói giúp vài câu liền bị cậu ngăn lại "Các cậu về trước đi, hôm nay vui lắm."

Nói rồi hai tay nắm chặt túi quà, chậm chạp bước đến chỗ anh "Pond..em về rồi..."

Pond vẫn còn giận cậu lắm, cái thai trong bụng chỉ vừa mới hết giai đoạn ốm nghén thôi, Phuwin phải thuyết phục lắm anh mới để cậu thoải mái đi với hai người kia như vậy. Cậu thì hay rồi, nói đi liền quên luôn anh ở nhà lo lắng.

"Về là tốt rồi. Tôi còn tưởng cậu đây không nhớ đường về nữa chứ." Anh đáp lại một câu rồi quay lưng mở cổng vào nhà, chính là không thèm nhìn đến cậu.

Phuwin đang mang thai, tâm lý không tốt, bị anh dọa một chút liền lo lắng lung tung hết lên, bước chân líu ríu đi sau anh, hai tay đã bấu sắp rách cả túi giấy.

"Nước ấm có sẵn trong bồn, cậu có thể tắm rồi đi ngủ."

"Pond..." Phuwin đặt túi quà sang bên, đi đến bên cạnh anh đang ngồi trên giường đọc sách, bàn tay nhỏ níu lấy vai áo anh.

Thấy cậu làm nũng đòi mình tha thứ, Pond bỗng nhiên muốn cho cậu nhớ kĩ lần này, để lần sau không làm anh lo lắng nữa "Còn không muốn tắm thì tùy, tôi cũng đâu có là gì để cậu Phuwin đây để ý đến."

"Em tắm..em tắm mà" Phuwin luống cuống cầm lấy quần áo bước vào phòng tắm. Lần này Pond thật sự giận cậu rồi.

Hơn 15 phút sau tiếng nước cũng ngưng, Phuwin hai mắt đỏ hoe bước ra khỏi phòng tắm, để nguyên mái tóc còn hơi ẩm vì nước đi đến bên cạnh anh. Dụi đầu vào vai anh tủi thân lên tiếng "Pond..anh đừng không để ý đến em."

⦉𝐄𝐝𝐢𝐭| 𝐏𝐨𝐧𝐝𝐏𝐡𝐮𝐰𝐢𝐧⦊ 𝙿𝚑𝚞𝚠𝚒𝚗 - 𝙳𝚘𝚗'𝚝 𝚂𝚌𝚊𝚛𝚎Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ