Phần 39

3.3K 214 16
                                    

Đợi Phuwin tốt nghiệp, anh nhanh chóng đưa cậu sang Mỹ làm thủ tục đăng ký kết hôn. Ngày kí vào giấy đăng ký kết hôn, Phuwin đã nhìn thấy Pond lén lút trốn trong phòng, lẳng lặng cầm tờ giấy chứng nhận rơi nước mắt.

Cậu đẩy nhẹ cánh cửa, chầm chậm ngồi xuống bên cạnh "Pond... Anh sao vậy"

"Bảo bối..Cảm ơn em, cảm ơn em đã chờ anh suốt 2 năm, cảm ơn em đã xuất hiện" Anh ôm chầm lấy cậu, siết thật chặt "Em yên tâm, anh sẽ đối với em thật tốt, sẽ không để em hối hận"

"Em không hối hận. Pond, cảm ơn anh đã vì em mà cố gắng như vậy. Em yêu anh"

Quay về nước, mua nhà, sống chung, đã 2 năm, mọi chuyện vẫn rất tốt. Pond tất cả đều nghe theo cậu, cũng chưa bao giờ lỡ lời làm cậu tổn thương. Phuwin không làm cho công ty, cậu mở một văn phòng thiết kế. Ngày ngày làm công việc mình yêu thích. Pond chính thức tiếp quản tập đoàn DP, công việc nhiều lúc sẽ bận đến đầu tắt mặt tối, nhưng tuyệt đối anh sẽ không mang về nhà, vì như vậy sẽ không hoàn toàn quan tâm cậu được.

"Phuwin, anh về rồi" Anh về nhà, móc áo khoác lên giá. Kì lạ? Hôm nay không nhìn thấy Phuwin luẩn quẩn trong nhà bếp, phòng khách cũng không có. Anh nhanh chóng lên phòng, vừa mở cửa đã thấy cậu quấn kín chăn nằm trên giường.

Pond lo lắng khẽ kéo chăn xuống, nhìn thấy Phuwin không hề ngủ, chỉ là ánh mắt có phần vô hồn nhìn anh ngơ ngác "Bảo bối, em sao vậy, bị ốm sao?"

Phuwin không nói gì, chỉ lắc đầu ngồi dậy, vừa ngồi dậy đã leo lên chân anh ngồi xuống vòng tay ôm lấy cổ anh.

"Pond, em yêu anh"

"Làm sao vậy, có phải xem nhiều phim quá rồi không?" Anh nhẹ nhàng đỡ lấy lưng cậu, phì cười xoa lên mái tóc đang cọ vào mặt mình "Sao khi không lại chui vào đây nằm, làm anh lo lắm biết không"

Cậu bỗng nhiên yên lặng không nói nữa, siết lấy anh thật chặt, cả người run lên. Pond cảm nhận có gì đó không đúng, vội vàng muốn kéo cậu ra nhìn cho kĩ nhưng không được, Phuwin ôm lấy anh rất chặt.

"Bảo bối, em làm sao vậy, buông ra để anh nhìn xem"

"Pomd..." Phuwin nức nở lên "Pond..nếu như em không được bình thường anh có bỏ rơi em không?" Cậu vùi mặt vào cổ anh khóc thật lớn, tiếng khóc giống như đã kiềm nén lâu thật lâu rồi.

"Làm sao, em làm sao lại không được bình thường. Ngoan, đừng làm anh lo lắng, mau buông ra để anh xem"

"Pond, em yêu anh em yêu anh, anh đừng bỏ rơi em có được không?" Cậu cố chấp vùi vào người anh lắc đầu, cánh tay vẫn ôm chặt lấy anh, vì lo sợ mà nói lung tung hết lên.

"Được rồi được rồi, không cần buông ra nữa. Anh yêu em, dù thế nào cũng không bỏ rơi em. Bảo bối ngoan đừng tự làm đau mình như vậy. Nói anh nghe có chuyện gì?" Pond thuận theo ôm lấy cậu, đặt đầu cậu ngay ngắn vào người mình khẽ vỗ lưng trấn an.

Phuwin nằm trong ngực anh nức nở một lúc đã mệt, khi chỉ còn sức để phát ra tiếng thở nhè nhẹ cậu mới buông anh ra. Cắn chặt môi nhìn anh "Pond... Nếu em chính là quái vật, anh đừng ghét bỏ em có được không?"

⦉𝐄𝐝𝐢𝐭| 𝐏𝐨𝐧𝐝𝐏𝐡𝐮𝐰𝐢𝐧⦊ 𝙿𝚑𝚞𝚠𝚒𝚗 - 𝙳𝚘𝚗'𝚝 𝚂𝚌𝚊𝚛𝚎Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ