𝙲𝚑𝚊𝚙 𝚇: 𝙴𝚖𝚋𝚛𝚊𝚜𝚜𝚎𝚛

32 6 0
                                    


«Le seul vrai langage au monde est un baiser.» - Alfred de Musset

«Ngôn ngữ duy nhất trên thế giới là một nụ hôn.»

Như đã hẹn từ tối qua, thì dù Châu Kha Vũ đã phải trằn trọc suy nghĩ cả đêm mới chợp mắt được một xíu thì vẫn bật dậy khi chuông báo thức chỉ vừa reo đến tiếng thứ ba. Mất ngủ cả đêm vì nắng trong tim, nhưng vẫn tình nguyện dậy sớm để được gặp ai đó. Tình huống này chỉ có thể dùng hai từ "tương tư" để diễn tả mà thôi.

Hôm nay Châu Kha Vũ được trao trọng trách đưa Trương Gia Nguyên đi tham quan Paris. Hôm qua trên xe cô Đinh chỉ liếc qua gương chiếu hậu nhìn xuống ghế sau cũng thấy được nét cười phảng phất trên hai gương mặt cố đang cố giữ vẻ thờ ơ. Được đưa người thương đi thăm thú tại thành phố mà mình đang sinh sống, được người mình thầm thương đưa đi khám phá thế giới mới. Không vui mới là lạ đó.

Nhưng có điều nhà văn trẻ bao năm qua sống với cái danh "trực nam" kia vẫn đang loay hoay với tủ quần áo của mình. Chuyện là chàng họa sĩ nhỏ nhà anh giữa muôn vàn cảnh đẹp của Paris lại bảo muốn đi Disney Land. Mà tủ đồ với tông màu trầm của anh thì thật sự rất khó để lựa được một bộ trang phục phù hợp để đi đến những nơi như thế. Anh không muốn hai người bị hiểu lầm thành phụ huynh dẫn em nhỏ nhà mình đi chơi. Châu Kha Vũ thay ra tổng cộng hai mươi lần, mặc lại tổng cộng mười bảy lần mới ra được chiếc áo sơ mi tay ngắn xanh màu trời bám bụi trong góc tủ. Anh mặc bên trong một chiếc áo thun trắng với họa tiết đơn giản rồi khoác chiếc sơ mi kia bên ngoài.

Nhà văn ZDan ngó qua ngó lại, tự chấm điểm cho độ "đẹp trai" của bản thân, cẩn thận thẩm định thêm một hồi rồi mới bước ra khỏi cửa.

Vừa bước tới cửa nhà đập vào mắt Châu Kha Vũ đã là một bản nhỏ với cái đầu tròn xoe đang chun mũi thì thầm gì đó với mấy chậu hoa trước cổng. Anh đã phải gồng mình lên hít một hơi để ngăn mình không cười phì trước bộ dạng của bạn nhỏ Tròn Tròn.

Ai cứu Châu Kha Vũ với, bạn nhỏ nhà anh hôm nay quá đáng yêu rồi!!!

Trương Gia Nguyên cũng chọn cho mình một chiếc áo thun trắng đơn giản nhưng lại mặc cùng chiếc yếm vải jean xanh. Nếu ai không biết sẽ thật sự nghĩ đây là bạn nhỏ đang đứng chờ xe buýt của trường đến đón mất.

"Chào buổi sáng, tối qua anh ngủ có ngon không?"

Châu Kha Vũ bước xuống xe đi sang phía cửa đối diện để mở cửa cho cậu, còn làm động tác cúi người mời chàng trai nhỏ nhà mình bước lên xe. Vừa vào xe vẫn còn đang loay hoay cài dây an toàn thì Trương Gia Nguyên đã mở lời trước.

"Không ngon lắm, vì cứ trông đến sáng để đi cùng em thôi."

Lời nói nửa đùa nửa thật của nhà văn vốn không biết yêu đương là gì kia đã thành công khiến cho má em nhỏ thêm hồng dù rằng mặt trời vẫn còn chưa chiếu tới.

Sáng nay cả hai người đều đồng lòng muốn ăn món điểm tâm sáng của người Hoa, vậy nên Châu Kha Vũ không nhanh không chậm điều khiển xe chạy thẳng đến khu phố người Hoa.

YZL | L'orbite de le LuneWhere stories live. Discover now