«Ho cercato invano qualcosa di perfetto..... l'ho sognato ma nulla è stato mai avverato.... All'improvviso ci sei tu e... ....il mio sogno è divenuto realtà.»
«Anh đã tìm kiếm một cách vô ích những gì hoàn hảo nhất trên đời. Anh đã luôn mơ về nó nhưng anh không bao giờ có được nó. Nhưng giờ thì anh đã có em...Giấc mơ ấy cuối cùng đã thành sự thật.»
Nam Tyrol, một tỉnh nằm ở cực Bắc của nước Ý, nơi khoác lên mình vẻ đẹp say đắm lòng người, khiến ai đặt chân đến đây cũng không khỏi cảm thán hai từ "tuyệt mỹ". Nam Tyrol là nơi giao thoa giữa ba nền văn hoá Ý, Đức và Ladin. Được ví như một bức tranh tương phản vẽ nên bởi những ngọn núi xanh xanh phủ đầy tuyết trên đỉnh và cảnh quan đặc trưng đầy màu sắc của vùng Địa Trung Hải.
Người ta hay bảo mùa xuân là mùa đẹp nhất để đến Ý tận hưởng bầu không khí trong lành. Vì lẽ đó mà mùa xuân của nhiều năm về trước cô Đinh đã chọn Nam Tyrol là nơi nghỉ dưỡng cho kì nghỉ mùa xuân của mình.
Đến với Nam Tyrol chắc hẳn ai cũng sẽ chọn đặt chân đến với hồ Lago di Braies. Hồ được bao bọc bởi rừng thông xanh bát ngát và những ngọn núi tuyết phía xa xa. Cô Đinh chọn nơi đây là điểm dừng chân cuối cùng trong kì nghỉ dưỡng của mình. Đứng trước hàng rào gỗ cũ kỹ nhìn ra phía mặt hồ trong xanh, cô Đinh như thả hồn theo từng gợn sóng nhỏ lăn tăn nơi mặt hồ.
Lúc cô Đinh kéo được hồn mình về lại thì đã thấy bên cạnh mình được đặt chiếc giá vẽ bằng gỗ be bé. Ngồi sau bức tranh là một cậu trai trẻ độ chừng chập chững hai mươi - cô đoán thế. Nhìn thấy cậu trai trẻ mặc kệ hết mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào cảnh vật phía trước, tay di chuyển đưa từng nét màu lưu lại nơi giấy trắng, lòng cô Đinh bỗng dâng lên chút gì đó rung động. Xung quanh người ta tò mò về chàng trai này cũng rất nhiều, có người đi qua sẽ nán lại ngắm, nhưng chỉ ngắm một chút thôi rồi lại rảo bước đi.
Riêng cô Đinh không biết vì lý do gì đã đứng đó ngắm cho tới lúc cậu trai trẻ thu dọn gần xong đồ đạc của mình.
"Chào cậu!"
Một tác động vô hình nảy nở trong tâm hồn khiến cô Đinh bước tới cất lời chào cùng với cánh tay đang đưa ra mong chờ người kia sẽ bắt lấy.
Chào hỏi vài câu đơn giản hai người mới nhận ra là mình đều đến từ cùng một đất nước. Thậm chí còn trùng hợp hơn khi cả hai đều cùng là người Đông Bắc.
Cậu trai trẻ giới thiệu mình tên là Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên, là một hoạ sĩ trẻ nghiệp dư. Điều làm cho cô Đinh cảm thấy bất ngờ hơn là cậu ấy chỉ vừa tròn mười chín, chỉ vừa chạm ngưỡng tuổi trưởng thành đã quyết định một mình đến nơi đây theo đuổi ước mơ của bản thân. Bảo là hoạ sĩ nghiệp dư nhưng thật ra tranh của cậu được rất nhiều người trong giới đánh giá cao bởi những tác phẩm của cậu đều mang cho mình một dấu ấn riêng hiếm tìm được ở các họa sĩ trẻ chạy theo xu hướng bấy giờ. Mỗi cái cây, ngọn cỏ hiện lên trong tranh của cậu đều mang cho mình chút gì đó đáng yêu thô kệch nhưng nhìn lâu lại khiến người ta dâng lên một chút cảm giác buồn man mác. Gia Nguyên nói nét vẽ chính là đại diện cho con người của cậu, đơn thuần, mãnh liệt và yêu tự do. Có lẽ vì vậy mà dù cho nhận được rất nhiều lời mời vẽ bìa minh họa cho các nhà xuất bản sách ở Ý, Gia Nguyên vẫn chưa nhận lời một ai. Cậu quan niệm rằng nghệ thuật phải đi đôi với xúc cảm, mà những hợp đồng cố định với hạn nộp bài khô khốc kia thì chẳng cái nào mang lại nguồn cảm hứng cho cậu.
YOU ARE READING
YZL | L'orbite de le Lune
Fanfiction𝙻'𝚘𝚛𝚋𝚒𝚝𝚎 𝚍𝚎 𝚕𝚊 𝙻𝚞𝚗𝚎 𝙰𝚞𝚝𝚑𝚘𝚛: Hye 🌸 𝙱𝚎𝚝𝚊: Symphony of HaiHua 🌝 𝙳𝚎𝚜𝚒𝚐𝚗: Gwen 🧚 𝙲𝚑𝚊𝚛𝚊𝚌𝚝𝚎𝚛𝚜: Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên. 𝙶𝚎𝚛𝚗𝚎: nhà văn x hoạ sĩ, hiện đại đô thị, HE. 𝙿𝚕𝚘𝚝: Paris cho ta lãng mạn...