7. Tôi yêu em

555 53 17
                                    

Title: Tôi yêu em

Summary: "Có lẽ tình yêu của chúng ta sẽ không giống như những bộ phim. Sẽ không phải những kết thúc thiên đường hay những đau khổ bị bỏ rơi. Đơn giản như những buổi sáng trong tuần, cùng uống cà phê làm bữa sáng. Chúng ta nhìn nhau và chỉ biết yêu nhau." - Tiểu Ly

Tag: romance, slice of life, AU Normal Life

Warning: OOC

Note: Viết theo ngôi kể của Mikey. Fic này khá nhẹ nhàng thôi, không có cốt truyện.

__________________

Len mình giữa dòng người đông đúc và vội vã giữa lòng Tokyo bận rộn, tôi bước vội trên vỉa hè lát những viên gạch vuông vắn đều tăm tắp, bước chân có phần hấp tấp bởi giờ này đã quá muộn rồi. Sáu giờ chiều, cái giờ tan sở mà tàu điện ngầm lúc nào cũng chật kín những nhân viên cần mẫn chăm chỉ đang trở về nhà, những cô cậu học sinh vừa kết thúc buổi dạo phố hay mới xong hoạt động ở câu lạc bộ trường tíu tít trò chuyện líu lo, thì cũng là lúc tôi tới gặp em.

Tôi cũng muốn rời khỏi văn phòng sớm hơn một chút để em đỡ phải đợi, song công việc chất như núi khiến một kẻ vốn luôn chậm chạp và lười biếng như tôi phải cố nán lại thêm một chút để hoàn tất những bản báo cáo đang cần được chỉnh sửa gấp cho cuộc họp vào chín giờ tối nay. Một cuộc họp vào chín giờ, phải, đây là việc bình thường luôn diễn ra ở nơi công sở của cái thành phố chật chội gần như đứng đầu Nhật Bản này.

Ngước đầu lên nhìn bầu trời, nó đã xám đi bởi đã tới giờ xẩm tối, và với những cơn gió hơi lành lạnh mang hơi ẩm ướt này, tôi nghĩ trời sẽ sớm đổ mưa thôi, nhiều mây thế kia cơ mà.

Mà trời mưa thì không phải là một ngày thích hợp để cho em của tôi ra ngoài đâu. Dù đã xem trước dự báo thời tiết và nhắc nhở em, song cô gái ấy vẫn cố chấp muốn cùng tôi ăn tối vào ngày hôm nay, có lẽ bởi chúng tôi đã cả tuần chẳng gặp nhau rồi.

Nực cười thật, sống trong cùng một thành phố mà chẳng gặp nhau tới tận một tuần. Đôi lúc tôi cũng phải tự hỏi liệu chúng tôi có phải là một cặp đang yêu đương không nữa.

"Manjirou!"

Có tiếng gọi tên tôi, tiếng em, vang lên trong trẻo từ phía bên kia đường. Em nở nụ cười tươi rói và sáng ngời, cảm giác như sự xuất hiện của em giống như ánh sáng giữa con phố tối mập mờ vậy, là ánh sáng mà tôi luôn hướng đến. Tôi vẫy tay lại với em, ra hiệu cho em đứng đợi ở bên đó, có chút sốt ruột khi nhìn những con số trên đèn giao thông nhích từng giây một. Chỉ ngay khi màu đèn vừa chuyển, đám đông đứng đợi hai bên lập tức ùa ra lòng đường, và tôi cũng không ngoại lệ khi hòa mình vào đó.

Khi vừa bước tới nửa phần vạch kẻ đường, một bóng dáng nhỏ nhắn lội ngược dòng từ phía bên kia lao vào ôm lấy tôi, thật chặt. Mái tóc mềm mại bông xù của em khẽ cọ nhẹ lên cằm và má tôi, tỏa ra mùi hương thơm nhè nhẹ quen thuộc, em hồ hởi ngước đầu cười.

"Em nhớ anh quá, Manjirou."

"Anh cũng nhớ em."

Tôi ôm em, cảm nhận cái tình yêu nhỏ bé nhưng cũng đầy mãnh liệt mà em dành cho tôi qua đôi mắt ấy, nó giống như một liều thuốc tinh thần cho trái tim đang trở nên kiệt sức của tôi, thật đúng lúc làm sao. Ngờ ngợ hiểu ra được lý do vì sao hôm nay em lại muốn gặp tôi cho bằng được, có lẽ em nhạy cảm hơn tôi nghĩ.

[Mikey x Senju] Nếu em không chê thì...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ