Chương 21

2.8K 344 10
                                    

Hàng mi nặng trĩu khẽ lay động, nhấp nháy vài cái liền uể oải nâng. Mơ màng, trước mắt cậu là mảng trần nhà trắng có phần âm u. Lặng thinh độ một giây, Takemichi lười biếng duỗi người, nghiêng mình túm lấy chiếc gối ôm mềm mại bên cạnh. Có làn gió man mát sượt qua gò má gầy màu hoa táo, làm cho rèm cửa mờ mờ ảo ảo tung bay, tiếng chuông gió trong trẻo lại lanh lảnh vang lên. Cậu nỉ non, cố gắng mở mí mắt nhìn khung trời sau tấm vải mỏng đang chao lượn. Từng tia sáng yếu ớt nhàn nhạt đắp xuống gương mặt xinh đẹp, lóe lên trong đôi đồng tử cậu là rạng đông ửng đỏ xa xăm, trầm ổn vươn mình dương lên từ đỉnh núi mù mịt sương bạc. Khóe môi cậu chợt cong, cỗi lòng tham lam nhấm nháp hương vị bình yên buổi sớm.

Tokyo...thật ấm.

Ấm tận tâm can~

----------------

- Mồ Takemichi sướng thật, có biết bao người nhét socola vào hộc bàn cậu luôn cơ. -Emma phụng phịu bỉu môi, lại tự thắp ngọn nến ngưỡng mộ nhìn dáng vẻ thong dong của cậu. Cô cũng muốn được như thế một lần a.

Cậu cười hì hì, lơ đãng bước dưới tán hoa anh đào nở rộ. Con đường xi măng khô cứng được điểm xuyến vài nhành đào hồng như điểm thêm nét thẹn thùng duyên dáng, ấy thế lại còn có mỹ nhân ghé qua càng khiến bức tranh xuân xanh thêm động lòng người. Cậu, hoa, mặt trời, nụ cười, thật bức tâm đến phát điên. 

- Take-kun, hôm qua chơi gì mà về muộn thế? Thằng Hakkai gần 12h mới về luôn cơ. -Yuzuha xoay xoay chiếc móc khóa hình chú mèo con trong tay, đồng thời lọn tóc hạt dẻ nhàn nhạt mượt mà cũng theo đó phấp phới. Cậu chẳng nghĩ nhiều đáp lại:

- Không có gì, vui quá thôi.

- Takemichi!

Dứt lời, từ đằng xa có giọng nói quen thuộc vang lên, cậu vô thức ngẩn đầu. Dưới hàng hoa đào rợp bóng, trong đôi con ngươi cậu hiện lên nhóm thiếu niên đồng phục buông xõa, trông như ... Thiên Trúc ấy nhỉ?

Cậu cười phì, hớn hở chạy đến bên cạnh bọn hắn, không quên dặn ba người họ về trước. Ánh nắng êm ả quệt lên khóe môi rạng rỡ, lan đến tận con tim hắn. Trong chốc lát, cậu đã ngoan ngoãn đứng cạnh bọn hắn, được Kokonoi dịu dàng xoa đầu, bàn tay thon thả nằm trọn trong lòng tay to lớn của Ran, được Izana sủng nịnh nhéo má, bảo bối vàng bạc châu báu được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa khiến ai ai cũng phải cảm thán. Cậu thật có phúc hưởng đó a~

-----------------

Buổi tối, đền Musashi

- Tập trung! -Mikey dáng dấp nhỏ bé lại đầy oai phong, hai tay chắp sau lưng đứng trên bậc thềm cao ra lệnh. Từng thành viên nhanh chóng bước vào hàng ngũ, đối diện là Takemichi và Draken mỗi người đứng mỗi bên thềm, bang phục cũng theo đó tỏa sáng mạnh mẽ. Bọn họ từng kẻ đều đảo mắt nhìn một vòng, thấy các đội trưởng đội phó, tổng trưởng cùng phó tổng trưởng đều rũ mi dáng vẻ thâm trầm lãnh đạm làm cho bầu không khí hiện tại căng thẳng đến nghẹt thở, chỉ riêng cậu vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm ôn nhuận trên môi khiến cả đám mới cảm thấy có chút nhẹ lòng, đúng là nếu có chuyện gì xảy ra, đánh mắt về cậu đều được tiếp thêm dũng khí!

Just miss you [alltake]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ