Khánh Vân về nhà trong tình trạng mệt mỏi, cởi chiếc áo dày cộm ra khỏi người rồi quăng vào một góc, cô ngã người xuống sofa, đôi mắt nhìn một khoảng không vô hình. Lại nghĩ đến Kim Duyên, nhìn thấy nàng bị một gã khác mạnh tay như thế, cô không khỏi bực tức, cô nhìn chiếc đồng hồ lớn treo ở góc tường cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm.
Sáng sớm hôm sau, Khánh Vân sau một đêm thức trắng không chợp mắt, trời vừa sáng là đã mặc chiếc áo khoác mà tối qua cô không thương tiếc quăng dưới sàn, vài ba ly cà phê còn để ở trên bàn, chứng tỏ tối qua cô thức trắng, chỉ mong chờ cho trời sáng. Sáng sớm, khí trời lạnh đến cắt vào da thịt, thân hình gầy của Khánh Vân bước ra ngoài liền đón nhận cơn gió lạnh thấu xương ập tới, vội vàng cho chiếc xe đến thẳng nhà Minh Tuấn, cô co ro người đứng bấm chuông inh ỏi chỉ mong muốn được thấy nàng, nhưng thất vọng là người mở cửa là Minh Tuấn còn đang ngáy ngủ, nhìn thấy Khánh Vân đứng trước nhà mình liền ngạc nhiên.
"Khánh...Vân? Sao lại biết nhà tôi?"
"À.. hm..địa chỉ của anh có ghi trên bưu thiếp. Tôi muốn sửa lại hồ sơ tối qua một chút nên mới đến đây, có lẽ làm phiền rồi."
Khánh Vân vội giải thích, làm Minh Tuấn không nghi ngờ liền niềm nở mời cô vào nhà. Khánh Vân bước vào trong, đập vào mắt là những nội thất sang trọng, những thiết kế rất độc đáo, ngôi nhà bên trong đều có kẻ hầu người hạ đón tiếp cô, nhìn xung quanh ngôi nhà hắn cô cũng không ngạc nhiên mấy, vì đơn giản nó là kém xa ngôi nhà của cô. Cô ngồi xuống ghế sofa màu đen, buộc miệng hỏi kẻ đang ngồi đối diện mình.
"Cô Kim Duyên đâu? Có lẽ vẫn còn đang ngủ nhỉ?"
Khánh Vân phát hiện mình lỡ miệng liền cứng đơ người, làm thế này khiến người khác dễ nghi ngờ, khi không lại hỏi thăm đến vợ của chủ nhà, vì cô biết trời vừa mới sáng, tính tình Kim Duyên lại hay ngủ đến tận trưa, thế nào lại hỏi một câu ngu ngốc, chắc chắn Minh Tuấn sẽ nghi ngờ ngay. Nhưng không, hắn vẫn mỉm cười trả lời câu hỏi của cô, khiến cô cũng trợn tròn mắt.
"À không, vợ tôi thấy có khách liền vào bếp làm nước rồi. "
"Cái gì cơ?? Kim Duyên ngày xưa làm gì có thể thức dậy vào lúc này."
Khánh Vân thầm suy nghĩ trong đầu, tay nhịp nhịp lên chiếc bàn gỗ suy nghĩ một điều gì đó rất kỳ lạ, một lúc lâu sau Kim Duyên bước vào phòng khách cùng với chiếc khay có trà nóng cùng với một ít bánh trên tay, nàng vẫn còn mặc trên người bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, đầu tóc chưa chải gọn gàng chỉ cột đại lên, đôi mắt vô cùng mệt mỏi, có lẽ vẫn chưa ngủ đủ giấc, khác hẳn với hình ảnh quý cô Kim Duyên ở nhà hàng tối hôm qua, nhìn thấy sự xuất hiện của Khánh Vân, nàng ngạc nhiên suýt chút nữa đã làm đổ cả khay trà, để Khánh Vân bắt gặp hình ảnh xấu xí này của mình khiến nàng vô cùng xấu hổ, nàng cúi gầm mặt xuống để chiếc khay lên bàn gỗ nhẹ nhàng mở lời.
"Mời dùng ạ."
Khánh Vân không cảm xúc gì nhìn Kim Duyên, chỉ quan sát thân thể nàng, thấy rõ những vết bầm tím trên cánh tay, cả vai lại có vết thương rướm máu, đập vào mắt cô là trên khuôn mặt nàng một bên má bầm tím, sưng to thấy rõ, chắc chắn là do người khác mạnh tay với nàng. Nhìn người mình yêu thương như vậy, Khánh Vân không khỏi chua xót đau đớn nhìn Kim Duyên, lạnh lùng hỏi nàng một câu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vân Duyên] Tình Yêu Màu Nắng
FanfictionNgười ta luôn kiếm tìm hạnh phúc ở những nơi xa xôi, tìm hạnh phúc ở những thứ cao xa nhưng đâu biết rằng hạnh phúc luôn ở bên ta, tồn tại trong những thứ giản đơn mà ta không hề chú ý đến.