Trong một căn nhà rộng lớn, Khánh Vân đang ngồi ở phòng làm việc của mình, xung quanh là các dãy sách to lớn với hàng ngàn quyển sách khác nhau, cô chống cằm, bàn tay gõ nhịp nhịp lên chiếc bàn gỗ, trong đầu đang nghĩ một chuyện gì đó. Biết là người mà cô yêu thương vẫn đang còn phải ở nơi quái quỷ ấy, biết cả tên chết tiệt đấy hành hạ nàng ra sao. Nhất định phải hủy hoại tên khốn đó thì lòng cô mới hả dạ.
Nhưng Khánh Vân cần có một người đồng hành có thể giúp đỡ cô, cô cần phải có được dữ liệu và thông tin của công ty mà hắn đang nắm quyền cái chức vụ "Giám Đốc" ấy. Khánh Vân đứng dậy, đi vòng quanh phòng làm việc, bỗng chân cô dừng bước, khóe miệng bất giác nở nụ cười, đưa tay đập mạnh vào trán như chợt nhớ ra.
"Ôi phải rồi. Tại sao mình lại có thể quên mất người này kia chứ?"
Khánh Vân nhanh chân chạy xuống căn hầm đã bỏ lâu, mở cánh cửa màu trắng rồi nhanh chân bước vào trong, bên trong đây toàn những thứ cô đã vứt từ lâu không dùng đến nữa, cô đưa mắt nhìn khắp mọi nơi, rồi chậm dần bước đến chiếc bàn gỗ mà cô đã mua lúc còn học cấp ba, cô đưa tay chạm vào chiếc bàn, một lớp bụi dính vào tay cô, cô tự đánh vào đầu, lúc này không phải ôn lại những kỷ niệm lúc xưa, bây giờ cô đang tìm đồ vật khác quan trọng hơn mà.
Khánh Vân mở hộc tủ bàn ra, lập tức bụi phủ đầy ra, toàn những thứ đồ chơi linh tinh đều có mặt hết trong hộc tủ bừa bộn này, ánh mắt cô bỗng sáng rực lên, nhanh tay lấy ngay quyển sách nhỏ màu xanh ở góc tủ, reo mừng vui sướng như đứa trẻ vừa nhận được cây kẹo vậy.
"Cảm ơn Trời! Tìm được rồi!"
Quyển sách có phần bạc màu theo năm tháng, Khánh Vân hít một hơi sâu rồi thổi bay cả lớp bụi ở bìa sách, bụi bay lên khiến cô nhắm mắt nhắm mũi mà ho sặc sụa, cô lật từng trang cẩn thận, đây là quyển danh bạ năm xưa của cô, đối với cô nó thật rất quan trọng, nó chứa tất cả những số điện thoại những người cậu quen biết, cô lật trang cuối của quyển sách, rồi bất chợt cô mỉm cười, quả thật vẫn còn số điện thoại của người cô cần tìm, Trời đã giúp cô rồi. Lấy chiếc điện thoại trong túi áo, bấm số vào điện thoại, trong lòng không khỏi sung sướng .
"Mâu Thị Thanh Thuỷ. Cuối cùng cũng tìm ra được rồi."
Giờ đã quá khuya, chiếc điện thoại trên bàn vẫn reo không ngừng nghỉ, một cô gái nhăn nhó thức dậy, mắt nhắm mắt mở vươn tay cố lấy chiếc điện thoại. Cô gái trả lời, âm giọng có một chút khó chịu.
"Alo, ai đấy?"
"Em là Nguyễn Trần Khánh Vân đây, chị đang ngủ sao, Mâu Thuỷ?"
Mâu Thuỷ dụi dụi mắt, cái miệng nhỏ nhắn ngáp một hơi thật dài, giọng còn mớ ngủ nói.
"Em không có chuyện gì làm hay sao? Vào lúc hai giờ sáng sao lại gọi điện làm phiền đến người khác vậy?"
"Em có chuyện muốn nói với chị. Mai chúng ta gặp nhau nhé?"
"Được rồi. Tạm biệt."
Mâu Thuỷ vội tắt máy, liền chui vào trong chiếc chăn ấm, vòng tay ôm người con gái đang ngủ say bên cạnh, vùi đầu vào lòng ngực của người con gái kế bên mà nhắm mắt hưởng thụ, chưa kịp yên giấc thì Khánh Vân lại gọi đến, cô bực mình trả lời.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vân Duyên] Tình Yêu Màu Nắng
ФанфикNgười ta luôn kiếm tìm hạnh phúc ở những nơi xa xôi, tìm hạnh phúc ở những thứ cao xa nhưng đâu biết rằng hạnh phúc luôn ở bên ta, tồn tại trong những thứ giản đơn mà ta không hề chú ý đến.