Từ tình yêu đầu tiên đến mãi mãi.

177 15 1
                                    

Note: Wakasen cùng tuổi. Thiên Thọ là Senju, Nhược Hiệp là Wakasa, bối cảnh Việt Nam.

Năm đầu cấp ba, hai đứa học cùng trường, học cùng lớp, lại thêm một năm ở cạnh nhau, như cái cách sáu năm qua chúng nó đã làm.

Lúc ấy Thọ nghĩ, có khi nó và Hiệp sẽ giữ mãi mối quan hệ thế này đến hết tốt nghiệp mất. Nói thân thiết thì không phải, mà xa lạ cũng chẳng đúng. Ấy thế mà không ngờ, dưới cơn mưa phùn đầu mùa phượng vĩ, Hiệp ôm nó, gục đầu lên vai thủ thỉ tiếng yêu.

"Thích Thọ, Hiệp thích Thọ lắm. Nhưng mà Thọ không cần phải trả lời vội đâu."

Giọng Hiệp run run yếu lòng như những thằng con trai lần đầu được nếm mùi sa ngã trong dòng sóng ái ân, cứ như thể hắn sợ con bé sẽ tan thành bọt biển, hay biến mất khỏi vòng tay mình bất cứ lúc nào, vậy nên Hiệp ôm chặt lắm, giọng cũng dịu dàng đến lạ.

"Hiệp biết bây giờ bản thân chưa bằng ai, nhưng Hiệp sẽ cố gắng. Thọ chờ Hiệp được không?"

Thọ hơi ngẩn người, ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ của ai kia. Nó nhìn kẻ cao hơn mình nửa cái đầu, rồi quyết định đưa bàn tay bé như búp măng lên xoa đầu người ta mà vỗ về. Hiệp cao hơn nó nhiều, nên khi thấy con bé chật vật quá, hắn cũng cúi người xuống, ngoan ngoãn để nó dỗ dành mình.

Thọ chẳng biết vì sao lại hành động như thế, có thể là do Hiệp đáng yêu như con cún nó thường gặp ở tiệm anh Lang, mà cũng có thể chỉ đơn giản là nó muốn làm vậy, muốn cho Hiệp một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội.

"Được. Tớ sẽ chờ."

Dù sao tâm tư thầm kín của Nhược Hiệp đã sớm phơi bày trước mặt nó như hiện vật bảo tàng, mà Thiên Thọ vốn dĩ là người thông minh như thế, vẫn chần chừ không xét xử.

Chớp mắt một cái, bốn mùa xuân hạ thu đông, hai đứa đã đi phân nửa chặng đường phổ thông, Nhược Hiệp vui vẻ nhìn con bé gặm ổ bánh mì, hắn đưa tay véo cái má xinh xinh phấn nộn của "bạn hàng xóm", tự hỏi làm sao mà đáng yêu thế này.

"Đau." Chưa đầy ba giây đã bị người ta vỗ cái bép lên tay. "Bao giờ Hiệp tham gia trận chung kết bóng rổ?"

"Đầu xuân." Giờ ra chơi, phòng lớp vắng tanh, mọi người đều đi ra ngoài. Nắng sân trường trải dài trên gương mặt hai đứa, Hiệp cúi đầu đến ngang tầm mắt nó, ôn nhu đặt lên chớp mũi Thọ một nụ hôn phớt, nhẹ nhàng, bay bổng. Dù chỉ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng đủ sức làm người ta chếnh choáng canh thâu. "Lúc đó nhớ tiếp sức mạnh cho tớ nhé."

Kể từ cơn mưa phùn hôm ấy, Nhược Hiệp lúc càng bạo, bạo đến mức Thiên Thọ không kịp trở tay. Con bé gục xuống mặt bàn gỗ, đôi gò má thấp thoáng phiếm hồng, thầm rủa tên chết bầm kia lắm trò ghê gớm.

Ngày Hiệp ra sân, đối thủ là trường đương kim vô địch, còn có cả thành viên chủ chốt từng được gọi lên tuyển quốc gia. Trận này xác suất thắng chỉ nằm ở 50 - 50 mà thôi. Lại thêm chuyện Nhược Hiệp vừa vào sân chưa được 5 phút đã phạm lỗi, bị huấn luyện viên cho ra ngoài.

Lòng hắn rối như tơ vò. Nếu thua trận này, tất cả những công sức mà cả đội gầy dựng sẽ tan thành mây khói, cũng như sự tin tưởng mà Thọ dành cho hắn sẽ trở nên vô nghĩa.

[WakaSen] Mơ duyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ