13.

674 90 14
                                    

13.

"ÔNG TA CÒN SỐNG!!"

Não bộ AK hoạt động nhanh như điện. Lời hắn vừa vang lên, tên sát nhân đã khựng lại khoảng hai giây. Chỉ hai giây ngắn ngủi nhưng quyết định số phận ba người.

Sau này hồi tưởng lại, khoảnh khắc họng súng đó xuất hiện trước mắt mình, AK đã nghĩ đến cái chết. Hắn tưởng tượng ra sự kết thúc của chính mình. Mục tiêu của tên sát nhân là Bảo Bảo, khoảng cách chỉ khoảng hơn một mét, tỉ lệ bắn lệch hầu như không có. Bảo Bảo sẽ bị giết chết. Thế nhưng không hiểu sao AK lại không hề nghĩ đến việc cậu sẽ buông lỏng toàn thân trong tay mình, máu nóng tuôn rơi. Hắn nhìn thấy chính hắn trong vô thức tung thân thể từ hai mươi mét cách mặt đất xuống, xác thịt tan nát.

Mãi về sau, hắn mới nghiệm ra điều đó hoàn toàn có thể. Hắn không rơi ngã chết, thứ chết đi là linh hồn của hắn, linh hồn của kẻ nắm chặt người yêu trong tay nhưng không thể bảo vệ. Hắn sẽ chết đi vào ngày hôm đấy, để AK Lưu Chương tiếp tục tồn tại với bộ dạng cái xác không hồn.

Bảo Bảo cũng lặng cả người khi thấy mạng sống của mình lần nữa bị đe dọa. Cậu sợ đến mức không thể hét lên. Cậu không muốn chết! Tại sao số phận lại tàn nhẫn như vậy? Nếu nhất định phải bắt cậu chết, sao không để cậu rơi ngã trước khi cậu lần nữa cảm nhận được hơi ấm của bàn tay AK? Đừng để cậu chết trước mắt hắn! Đừng mà!!

ĐOÀNG!!

Một tiếng nổ rền vang. Ánh mắt AK vẫn khóa chặt nơi họng súng của tên tội phạm. Hắn chính mắt nhìn thấy lỗ thủng nở tung như một đóa hoa giữa trán kẻ tội đồ, đẩy thân xác ghê tởm đó ngã vào căn phòng rực lửa. Cao Khanh Trần và Patrick đứng trong đám nhân viên cứu hộ bên dưới. Tay họ đều đang cầm súng, không rõ là ai đã bắn trúng từ khoảng cách như thế.

"Meo..."

Tiếng kêu nhỏ xíu của Bảo Bảo khiến AK tỉnh hồn. Cậu không bị bắn. Họ thoát rồi. Thật may những người giữ chân hắn đã kiên cường không buông tay ngay cả khi có một con chó lửa ở phía đối diện. Họ hò nhau kéo AK, lôi theo Bảo Bảo và bà cụ bị buộc trên lưng cậu lên thang thoát hiểm. AK không nhớ được làm thế nào họ xuống được mặt đất. Hắn chỉ nhớ đằng sau mình là tòa nhà bốc cháy ngùn ngụt đang được vòi nước cao áp phun dập. Hắn quỳ xuống đất, ôm lấy người thương của mình vào lòng. Mồ hôi vã ra như tắm nhưng toàn thân hắn lạnh toát. AK liên tục gọi: "Bảo... Bảo... anh giữ được em rồi..."

"Miu..."

Thân thể trong tay hắn thả lỏng dần. Nỗi sợ hãi trong AK lại dấy lên. Tại sao lại thế này? Cậu bị thương? Cậu sẽ bỏ hắn lần nữa? Nhưng như thế là không công bằng, hắn đã cứu được Bảo Bảo rồi mà!

Bảo Bảo không biết mình bị gì. Cậu cảm thấy tâm trí lẫn thân thể đều rất nặng, giống như đeo nghìn cân đá. Thứ trọng lực vô hình đó đang kéo cậu xuống vực sâu. Thế nhưng cậu không sợ nữa. Bây giờ có AK ở đây rồi. Cậu có thể nghỉ ngơi, có thể ngủ. Bất chấp tiếng gọi sốt ruột của hắn và những giọng nói quen thuộc xung quanh, ý thức Bảo Bảo lịm dần đi. Thứ cuối cùng cậu nhìn thấy là khuôn mặt hoảng hốt lo lắng của AK. Cậu cố mở miệng, muốn dùng tiếng nói của mình an ủi hắn...

[INTO1][VCDC] Nhặt được bảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ