4.

852 92 23
                                    

Thứ Hai rồi à... Fic end trong tuần à... Tuần nào ker...

.

4.

Kết quả kiểm tra có chụp cắt lớp của Bảo Bảo rất khả quan. Ngoài hai vết thương mà Patrick đã xử lý, trên người cậu còn vài chỗ bầm tím do va đập. Xương cốt không có chỗ nào rạn nứt, cũng không bị chảy máu trong. Tuy nhiên, bác sĩ cũng không giải thích được chướng ngại ngôn ngữ kì lạ cũng như tìm ra cách khôi phục trí nhớ cho cậu.

"Trong não của cậu ấy không có máu tụ, cũng không có tổn thương gì. Có thể cậu ấy bị mất trí nhớ do thương tích, nhưng cũng có khả năng là vì trải qua một cú sốc tinh thần. Bệnh nhân kiểu này thường sẽ dần dần nhớ lại những gì đã quên, có thể chỉ cần đôi ba tuần, nhưng cũng có thể một hai năm..."

Do không biết tên cậu là gì, AK quyết định gọi cậu như hắn từng lỡ miệng: Bảo. Bá Viễn thấy thế thì cụt ngủn quá, thêm một chữ "Bảo" nữa vào sổ khám bệnh. Bảo Bảo cố không thể hiện sự thất vọng khi rời khỏi phòng khám, nhưng ánh mắt yếu đuối đã tiết lộ hết nỗi lòng của cậu. AK ngồi cùng cậu ở ghế sau, hắn túm gáy cậu dụi vào vai mình, nói oang oang:

"Ây dà, không sao! Bác sĩ cũng nói rồi, em sẽ nhớ ra thôi. Cứ ở chỗ anh, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho vết thương lành hẳn, biết đâu sau khi ngủ một giấc thật ngon tỉnh dậy, em lại nhớ ra mình là thiếu gia nhà giàu ấy chứ!"

Lời luyên thuyên của hắn không khiến cậu bớt buồn, nhưng đã đánh lạc hướng chú ý của cậu. Bảo Bảo nhớ ra rằng vấn đề sắp tới không phải là chứng mất trí nhớ, mà là cậu lại phải nương nhờ nhà AK, chẳng biết đến bao giờ mới thôi. Ban đầu cậu đòi ở lại đó không phải vì ác cảm với Bá Viễn, cũng không phải đã gắn bó với AK đến nỗi không thể rời đi, mà là do mang ơn một người đã đủ xấu hổ lắm rồi, cậu không muốn tạo thêm phiền phức cho ai nữa. Ít nhất với một người dễ dãi, hơi luộm thuộm như AK, cậu có thể trả ơn phần nào bằng cách dọn nhà cho hắn.

AK không đoán được tâm tư xa xôi của Bảo Bảo. Thấy cậu cứ cúi mặt, môi dưới hơi bĩu ra trầm tư, hắn chỉ nghĩ cậu buồn lắm. Phải rồi, đứa bé này bị truy đuổi, bị thương, quên mất hết quá khứ, lại bị tống vào một môi trường xa lạ. Xung quanh ai cũng có thể lừa gạt, ai cũng có thể hãm hại cậu. Ở hoàn cảnh đó, làm sao có thể không sợ hãi, không âu lo cho tương lai được chứ?

Hắn không biết phải an ủi làm sao, chỉ đành vò đầu bảo bảo: "Đừng nghĩ nữa, cái đầu nhỏ đã sắp vỡ tung rồi này. Em muốn ăn gì không? Anh mua cho em. Yên tâm, anh AK có tiền. Hay tối nay đi ăn lẩu cay?"

"Ăn cơm nhà! Anh mày nấu rồi!" Bá Viễn vẫn im lặng nãy giờ chen vào.

"Thôi mòaaaaa..."

"Bảo Bảo, em phải giám sát nó ăn cơm cho anh nhé. Dạ dày thằng AK không khỏe mạnh gì đâu."

Bị gà mẹ chặn mất niềm vui ăn uống, AK lại quay sang chú mèo của mình, cố gắng cứu vớt. "Thế thì thôi, mua đồ ăn vặt nhé, que cay, hoa quả các thứ. Em thích ăn quả gì..."

Ba người dừng lại ở một trung tâm mua sắm. AK kéo Bảo Bảo vào khu đồ ăn, cố ý chọn những món có màu sắc sặc sỡ đáng yêu. Mỗi khi thấy thứ gì có khả năng dỗ trẻ con vui, hắn lại giơ lên lôi kéo sự chú ý của bảo bảo. Sau ba lần như thế, hắn nhận ra cậu thích màu xanh lam nhạt và những thứ bông xốp, liền thu gom một nửa xe đẩy hàng toàn kẹo dẻo pastel trong cái nhìn bất lực của Bá Viễn.

[INTO1][VCDC] Nhặt được bảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ