12.

656 84 8
                                    

12.

"Báo động cháy! Các đơn vị cơ động lập tức xuất phát! Địa chỉ là chung cư xxx-xxx..."

Tiếng bộ đàm truyền phát như dùi đâm vào lòng những người đang ngồi trên xe. Ngay sau khi biết được nguy hiểm xảy ra, hai nhóm cảnh sát lập tức gác hận thù sang một bên mà bắt tay vào việc. Nhờ sử dụng hệ thống máy tính của Tổ trọng án, AK kết nối được hình ảnh ở nhà. Trái tim chưa kịp thả lỏng của hắn suýt thì nhồi máu khi thấy những gì đang diễn ra. Đám cháy từ bếp đã bao phủ toàn bộ căn hộ, cuối cùng hủy hoại cả hệ thống camera hắn và Santa, Mika cài đặt. May mà hắn đã cứu kịp số dữ liệu trước khi đám cháy xảy ra, gửi hình ảnh của đám tội phạm lên mạng lưới cảnh sát thành phố.

Cao Khanh Trần lái xe theo hướng AK chỉ về nhà hắn. Nếu không tính vượt quá tốc độ thì suốt dọc đường tên giả chết đó cũng phá luật giao thông mười mấy lần. Chẳng ai trong xe quan tâm cả. Tốp cảnh sát nối đuôi nhau chạy như một đoàn tàu cao tốc. AK quên mất cơn đau do bị đánh. Tầm mắt hắn mờ đi, không biết do căng thẳng hay sợ hãi tột cùng.

.

Bảo Bảo nghe thấy tiếng bước chân ngày càng đến gần cửa nhà mình. Cậu phân vân không biết nên ra đón AK hay tiếp tục làm mình làm mẩy để tên cảnh sát phải tìm cách dỗ. Đúng lúc này, linh cảm của cậu đột nhiên mách bảo có gì đó không đúng. Có tiếng bước chân đi ngược lại phía người kia, nhưng cậu không nghe thấy AK hớn hở chào hỏi hàng xóm. Bình thường hắn không bao giờ bỏ phí một cơ hội nào để buôn chuyện với bà con láng giềng. Người hàng xóm kia cứ thế đi hết hàng lang đến cửa thang máy, còn kẻ đang tiếp cận cửa nhà bọn họ vẫn tiếp tục từng bước chậm rãi.

Lạch cạch... kẹt... cửa mở ra. Tên đột nhập nhìn vào trong nhà. Có đèn sáng. Trong phòng khách TV vẫn bật, trên bàn trà có một hộp que cay ăn dở nhưng không thấy bóng người.

Kẻ mới đến rủa một tiếng, nói vào thiết bị đeo ở tai.

"Lên đây ngay! Nó trốn rồi!"

Chỉ vài phút sau, căn hộ chật hẹp đã có thêm năm sáu tên lạ mặt lố nhố. Bảo Bảo vẫn ở trong nhà chứ chẳng đi đâu cả. Khi phát hiện ra người đến không phải là AK Lưu Chương, cậu đã vọt vào nhà tắm, gỡ nắp đường ống thông gió ra, chui vào đó rồi đóng lại như cũ. Qua khe hở của đường ống, cậu nghe thấy tiếng bọn người đó đi lại sột soạt, lục soát khắp nhà. Chúng thô bạo xô đổ nhiều đồ đạc, cục súc chửi bới nhau. Những câu "Con mèo khốn kiếp!", "Bẻ hết vuốt của nó!"... chứng tỏ chúng đến tìm bắt cậu chứ không phải nhằm vào AK.

Chết tiệt, đám người này là ai vậy chứ? Sao cậu lại không thể nhớ được gì thế này? Bảo Bảo nhắm chặt mắt, cố ép bộ não mình suy nghĩ. AK đã nói đêm hôm đó cậu bị truy đuổi nên mới trôi dạt dưới sông. Nếu thế, đây hẳn là bọn gây ra mấy vết thương cho cậu. Tại sao chúng lại vẫn tìm cậu? Đơn giản là chúng muốn giết cậu hay cậu lỡ biết điều gì nên phải bị diệt khẩu?

"Không tìm được, chắc nó chuồn qua đường cửa sổ." 

"Mày điên à? Đây là tầng năm!"

"Nó là mèo mà, ai biết được chứ?"

Tên thủ lĩnh của đám tội phạm sốt ruột nhìn xung quanh. Động thái của bọn chúng chắc chắn đã đánh động dân cư sinh sống trong khu nhà này. Hẳn là cảnh sát đang đến. Sau khi ông trùm bình phong bị bắt, kẻ sau màn cũng bị đám Tổ trọng án giết chết, giờ chúng đã là lũ chó nhà có tang rồi. Nếu bị tóm lần nữa, chúng sẽ không thể thoát tội.

[INTO1][VCDC] Nhặt được bảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ