15. (End)

837 95 9
                                    

15.

"Anh... A... AK..."

"Ừ, anh đây, anh đây!!" AK Lưu Chương say mê hít một hơi sâu mùi hương quen thuộc từng lưu luyến sát bên cạnh mình. Ngay lúc này hắn chỉ muốn bế Lưu Vũ lên, chạy một mạch về nhà!

"AK..."

"Ừ, Bảo của anh! Lưu Vũ! Tiểu Vũ của anh!"

"Anh..."

"Bảo! Thật may quá..." Mãi một lúc sau, AK mới có thể rời cằm khỏi hõm cổ xương xương của Lưu Vũ. Hắn dùng bàn tay đẹp đẽ với những khớp xương thon thả nâng niu gò má hơi nhô lên vì sụt cân của người thương. Bảo Bảo của hắn bị gầy rồi. Nhưng không sao, hắn sẽ nhanh chóng nuôi cậu thành bé mèo mũm mĩm xinh đẹp, chỉ cần cậu đồng ý ở bên cạnh hắn. Lưu Vũ hoảng hốt khi thấy khóe mắt AK bất chợt ướt đầm đìa. Cậu lúng túng chạm vào hắn, vụng về dỗ dành:

"AK...Sao lại khóc?"

Tên cảnh sát dụi mắt một cái rõ thô bạo, cười toe: "Anh vui quá. Anh cứ sợ em quên mất anh rồi. Thật may em vẫn giữ được kí ức của chúng ta."

Hắn nói thật nhanh, vừa nói vừa cười tít mắt nên không phát hiện ra một rặng mây đỏ đã lặng lẽ bò lên đôi má Lưu Vũ. Hai tiếng "chúng ta" này khiến bụng dạ cậu nhộn nhạo hết lên. Hai móng mèo nho nhỏ xoắn lấy góc chăn. Không được rồi, AK ở gần quá! Trái tim Lưu Vũ không nghe theo lí trí dẫn đường nữa. Nó bắt cậu phải tiến đến bên hắn, phải yêu hắn nhiều hơn. Tại sao trước đó cậu chưa từng nhận ra đến cả nếp gấp ở khóe miệng AK khi cười cũng có nét đáng yêu lạ thường? AK không quá đẹp trai, chỉ khôi ngô đáng yêu. Lưu Vũ đã từng gặp nhiều người đẹp hơn hắn rồi, nhưng không hiểu sao cậu không thể dứt mắt khỏi khuôn mặt hắn. Có điều gì đó từ người này lôi cuốn cậu, khiến cậu mê đắm không ngừng.

Lưu Vũ siết chặt tay, cắn môi, thầm hô quyết tâm trong lòng. Cậu không phải kẻ nhút nhát. Cậu từng là chiến sĩ dũng cảm nhất của Tổ trọng án. Không có điều gì có thể khiến cậu chùn bước, kể cả tình yêu! Lưu Vũ ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào mắt AK. Cậu còn chúi hẳn người về phía trước đến nỗi suýt đâm sầm vào hắn.

"AK... Em... thích anh..."

Cặp mắt một mí của AK mở lớn vì ngạc nhiên. Lưu Vũ thích hắn? Bảo Bảo thích hắn? AK đưa tay xuống đùi véo một cái. Ồ, đau thật nè! Bảo Bảo của hắn thích hắn thật ư? Mặt AK đần ra, mồm há hốc, không biết phản ứng thế nào.

Lưu Vũ dùng hết sự tự tin một đời để tỏ tình nhưng mãi chỉ thấy người ta ngồi ngay đơ. Lòng cam đảm mới gom góp lại bị gió thổi tung đi hết. Sao thế này? Cậu cứ tưởng ít nhất AK cũng yêu quý mình chứ... sao hắn không nói gì... có lẽ nào...

"Bảo? Sao em... Em đừng có khóc mà!"

Nghe tiếng AK, Lưu Vũ mới nhận ra một giọt nước mắt đã lặng lẽ bò xuống má. Cậu giận dỗi vớ lấy chăn định trùm lên đầu nhưng bị hắn ngăn lại. Sao AK lại quá đáng thế? Trêu chọc cậu chán rồi lại không thích cậu, khiến cậu thất tình rồi lại còn đòi dỗ. Lưu Vũ uất ức co cẳng đạp hắn.

"AK không... thích em! Anh đừng đến... nữa!"

"Em nói gì vậy chứ? Sao anh có thể không thích em?" AK quýnh quáng hét lên. "Anh yêu em chết đi được! Anh còn chưa kịp tổ chức bữa tối lãng mạn để tỏ tình dưới ánh nến thì em đã giành mất cơ hội nói trước rồi. Anh lại còn đang mặc bộ đồ hoa huệ nữa chứ! Em xem, em làm kế hoạch của anh phá sản hết trơn!"

[INTO1][VCDC] Nhặt được bảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ