Chương 2

6K 432 7
                                    

Sau khi uống thuốc thì tôi chẳng muốn ăn cơm mà đi xuống dưới sân hóng gió để giảm bớt cảm giác buồn nôn. Mặc dù từ sáng tôi đã không ăn gì nên chắc cũng chẳng có gì để nôn, thế nhưng tôi lại không thấy đói khát. Tôi đứng nhìn mọi người đi ra đi vào nhà ăn, đèn led màu đỏ nhấp nháy, ôm cổ bá vai nhau ngồi xuống ăn cơm hộp. Đứng yên một hồi thì tôi quay người định rời đi, đến thư viện xem một chút.

Tôi vừa đi được một bước thì đột nhiên nghe thấy có người gọi lại, ồn ào hô to tên tôi giữa đám đông: "Trần Thư Ninh!" Giọng cậu ta tràn đầy sức sống còn nghe rất hưng phấn, tôi quay lại nhìn cậu ta.

Ngày ấy dưới ánh nắng chiều tà, Đường Phong Hành mặc áo khoác đen đơn giản cùng quần túi hộp màu xanh lục, đi giày Martin, tóc mềm mại rối bay trong gió lạnh, một bên tai có đeo khuyên tai màu đen tuyền. Cậu ta rất tự tin mà khoe với tôi hàm răng trắng bóc khiến tôi không khỏi nghĩ rằng mấy người quảng cáo kem đánh răng nên mời cậu ta đóng mới phải.

Tôi vẫy tay đáp lại: "Bạn học, bạn có chuyện gì sao?"

Đường Phong Hành ngẩn người, trên mặt lộ rõ nỗi thất vọng nhưng lập tức lại vui vẻ trở lại rồi chạy đến gần tôi hỏi: "Cậu không nhận ra tôi à?"

Tôi sợ nhất là kiểu câu hỏi này, người ta gọi được tên tôi mà tôi lại không thể nhớ ra tên họ là gì, tôi bắt đầu dùng tốc độ 2G mà cố gắng lục tìm một cái tên gắn với khuôn mặt này.

Thất bại rồi, tôi lắc đầu xin lỗi nhưng cậu ta lại chẳng có vẻ gì là buồn bực cả, chỉ cười nói: "Không sao, vậy bây giờ làm quen lại nhé, tôi là bạn cùng lớp của cậu Đường Phong Hành."

Tôi vẫn chưa tìm được cậu ta trong danh sách lớp, có lẽ là vì mùa đông nên trí nhớ của tôi kém hơn, việc có thể nhớ kĩ mặt người là một điều quá khó khăn, cũng không thể trách tôi được.

"Bạn học Đường Phong Hành, bạn có chuyện gì sao?"

Lúc Đường Phong Hành nghe tôi gọi tên thì rõ ràng người cậu ta hơi cứng lại, có vẻ ngại ngùng mà vòng tay qua ôm vai tôi, nói: "Cùng đi ăn cơm đi, không ai ăn với tôi cả, cô đơn quá mà."

Hóa ra là tìm bạn cùng đi ăn, ngoại trừ những vết thương trên tay đang cọ xát vào lớp áo thì bây giờ cảm xúc của tôi ổn định hơn rồi, thế nhưng tôi vẫn chưa tìm được cuốn sổ, trong lòng ngập đầy lo lắng sợ hãi. Nhìn vào đôi mắt mong đợi của cậu ta, tôi lại cảm thấy hơi lung lay, tôi không chịu nổi kiểu tiếp xúc gần gũi như vậy.

Tôi giả vờ vươn tay tránh khỏi cái ôm của cậu, cảm thấy đi ăn một bữa cơm với cậu ta cũng không phải chuyện lớn gì, một người lẻ loi ăn cơm cũng thấy rất khó chịu nhỉ, tôi thở dài, coi như là lời xin lỗi vì khi nãy không nhớ tên người ta vậy.

Tôi gật đầu, mắt cậu ta liền mở lớn tỏa sáng. Tôi không nói sai, cũng không hề nói quá, đây là lần đầu tiên tôi thật sự thấy được một đôi mắt tỏa sáng là như thế nào, thật là kì lạ.

Cậu ta không có bạn bè sao, cứ nhất định phải kéo tôi đi ăn chung?

Cậu vỗ vỗ lưng tôi: "Tôi mời cậu ăn cơm, đi thôi."

[ĐM] Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông TớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ