Ngày hôm nay, cơn đau, chuyện đốt lò, nỗi háo hức vì có người mới, niềm hạnh phúc cứ chấp chới cách ta chỉ một đầu ngón tay, chuyện dò xét ý tứ những người tôi có thể hiểu nhầm, và không muốn mấy và phải dọ ý mọi nơi, mọi lúc, cái sự khôn vặt tuyệt vọng mà tôi trao cho mỗi một người tôi muốn và khát khao được đáp lại, những bức màn tôi dựng lên như thể giữa tôi và thế giới không chỉ có một mà là nhiều lớp của trượt bằng giấy *thông thảo, sự thúc giục mã hóa rồi lại giải mã điều chưa bao giờ được mã hóa từ đầu - tất cả những điều này bắt đầu vào mùa hè Lalisa Manoban tới ở nhà chúng tôi. Những việc ấy in dấu lên mỗi bài hát thịnh hành mùa hè ở đó, mỗi cuốn tiểu thuyết tôi đọc trong và sau những ngày chị ở, trên bất cứ gì từ mùi rau hương thảo những ngày nóng nực cho tới tiếng xào xạc điên cuồng của bọn ve sầu vào buổi chiều - những thanh âm và vị hương tôi lớn lên cùng và biết đến mỗi năm trong đời cho tới khi chuyện đó thình lình chộp lấy tôi, và đạt tới một sự chuyển điệu mãi thắm sắc màu những sự kiện màu hè đó.
(*thông thảo : loại giấy làm từ lõi cây thông thảo, thường dùng để dán các của trượt trong nhà của người Nhật)
Hoặc có lẽ chuyện bắt đầu sau tuần đầu tiên chị ở, lúc tôi háo hức muốn xem chị còn nhớ tôi là ai không, khi thấy chị không làm lơ, và nhờ vậy, tôi có thể cho mình cái quyền xa xỉ là đi ngang qua chị trên lối ra vườn và không phải làm bộ rằng mình không biết có chị. Chúng tôi chạy bộ sớm vào buổi sáng đầu tiên, xa tới tận B rồi trở lại. Sáng sớm hôm sau chúng tôi bơi. Rồi ngày kế thì chúng tôi lại chạy bộ. Tôi thích chạy đua cách cái xe tải giao sữa khi nó còn lâu mới xong việc, hoặc gần tiệm tạp hóa và bánh nướng người ta hãy còn chuẩn bị mở hàng, thích chạy dọc bờ biển và lối đi riêng khi xung quanh còn chưa có bóng người nào và ngôi nhà của chúng tôi trông như một ảo ảnh xa tít. Tôi thích những khi chân chúng tôi cùng nhịp, trái với trái, va chạm vào đất ở cùng thời điểm, để lại những dấu chân trên bờ biển mà tôi ước ao quay lại, và, trong bí mật, ướm chân mình vào chỗ chị đã để lại dấu vết.
Sự xen kẽ chạy bộ và bơi này đơn giản là "lịch" của chị hồi ở cao học. Chị có chạm ở đường *Sabbath không ? Tôi đùa. Chị luôn tập thể dục, ngày cả khi chị bệnh; có phải nằm trên giường thì cũng tập. Chị nói, ngay cả khi đêm chị ngủ cùng với ai mới, sáng sớm hôm sau chị vẫn ra ngoài tập. Lần duy nhất chị không tập là khi người ta phẫu thuật cho chị. Khi tôi hỏi phẫu thuật gì, câu trả lời mà tôi tự hứa với lòng là không bao giờ xúi chị thốt ra, nó tới với tôi như cú bật của hình nộm lò xo trong hộp, trên mặt nó là nụ cười ngớ ngẩn. "Later !"
(*Sabbath : ngày thứ bảy trong đạo Do Thái, là ngày nghỉ và thờ phụng Chúa, tương ứng với ngày chủ nhật trong đạo Thiên Chúa)
Có lẽ chị bị hụt hơi và không muốn nói quá nhiều, hoặc đơn giản là muốn tập trung bơi hoặc chạy. Hoặc có lẽ đó là cách chị khích lệ tôi tập trung như chị - hoàn toàn vô hại.
Nhưng có gì đó ngay lập tức trở nên lạnh lẽo và khó chịu trong cái khoảng cách len vào giữa chúng tôi tại những khoảnh khắc không ngờ nhất. Cứ gần như là chị làm vậy có chủ ý; cho tôi một chút, rồi một chút nữa, sau đó giật phắt đi bất kỳ dấu hiệu nào của tình bạn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[lichaeng] 1 - nếu không phải bây giờ thì là khi nào ?
Fanfiction1/4 - cmbyn Tên gốc - Call Me By Your Name "Đừng để chị là ai khác khi chị ở xa. Đừng để chị là ai đó tôi chưa từng gặp. Đừng để chị có cuộc đời khác chứ không phải cuộc đời chị sống với chúng tôi, với tôi.Đừng để tôi mất chị"