Tiếng kêu lớn của Charlotte dường như làm con quỷ kích động. Nó rống lên một tiếng kinh hoàng với Charlotte và hướng về phía Ron, đứa đứng gần nó nhất, và dường như không có lối thoát.
Lúc ấy, Harry làm một điều vừa dũng cảm vừa ngu ngốc: cậu phóng lên lưng con quỷ, dùng cánh tay nhỏ xíu mà xiết cổ con quỷ khổng lồ. Con quỷ có thể không cảm thấy có Harry đang đeo trên cổ, nhưng dù có là một con quỷ khổng lồ thì cũng phải biết đau nếu bị ai đó chọc một cây gậy vào lỗ mũi.
Mà tay Harry lúc đó lại đang lăm lăm cây đũa phép. Cậu liền thọc luôn cây đũa vô mũi con quỷ.
Rú lên đau đớn, con quỷ quằn quại và vung khúc cây trong tay lên. Harry bám chặt cổ con quỷ, liều cái mạng con để níu lấy sự sống và bất cứ giây nào, con quỷ cũng có thể túm được nó và đập cậu chết tươi bằng khúc gỗ chày kia.
Con quỷ loạng choạng, cây chày gỗ vung vẩy loạn xạ và không may mắn thay Charlotte và Hermoine đang nằm ngay trong tầm vung vẩy loạn xạ của nó. Cây chày như một bản án tử thần vút mạnh đến chỗ cậu.
"Charlotte!!"
Harry hét lớn nhưng cũng không thể chuyển hướng của cây chày gỗ, và Charlotte thì chỉ kịp mở to mắt ra nhìn sau đó quay lưng lại với cây chày, theo quán tính dang tay ôm chặt Hermoine vào lòng để bảo vệ.
Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy tan xương nát thịt, Charlotte chỉ dám he hé mắt ra nhìn.
"Wingardium Leviosa!"
Cây đũa phép với đầu đũa bằng vàng chĩa thẳng vào khúc chày gỗ và người vừa đọc nó lại là Batrice. Khúc gỗ chày bỗng nhiên vuột khỏi tay con quỷ, bay lên cao, rồi quay lại.
Một tiếng RẦM, cây chày tự giác bổ một phát thật kinh hoàng vào đầu con quỷ. Sau tiếng gậy gỗ va chạm vào hộp sọ, con quỷ xây xẩm mặt mày, từ từ đồ xuống sàn một cái rầm, nằm úp xuống, im re.
Batrice sắc mặt xám tro, tóc tai hỗn loạn, hơi thở không đều vì phải chạy liên tục đến đây, đôi mắt ngọc bích đảo loạn. Một lúc im lặng bao trùm cả không gian, chỉ một lát sau đó Batrice liệng cây đũa phép đi lảo đảo chạy tới bên Charlotte.
"Có sao không?" Cô đưa tay bưng kín mặt cậu, nhìn gương mặt giống mình hơn phân nửa mà không kìm được run rẩy.
Thật sự thì khi nhìn Batrice như vậy, người ngạc nhiên không phải là Charlotte mà là Harry. Bởi vì cả hôm đầu tiên học bay và ngày Batrice hất nồi độc dược vào Eli, Harry chính là người chứng kiến từ A đến Z, chứng kiến ánh mắt điên cuồng khi cô cầm ghế gỗ định đánh vào đầu cậu, chứng kiến sự lạnh lùng không có tình người khi Batrice thẳng tay hất nồi độc dược vào người Eli.
"Tao ổn... sao mày lại tới đây...?" Charlotte giờ mới phản ứng được, cậu vội nắm lấy tay Batrice để trấn an.
Batrice định nói gì đó nữa nhưng chợt tầm nhìn của cô chạm phải Hermoine đang run rẩy ở phía sau Charlotte, ánh mắt lo lắng nháy chốc lạnh hẳn đi.
"Sao anh không chạy đi?"
"Hả... à, tao..."
"Anh bảo vệ con nhỏ này sao? Nếu tôi không tới kịp anh đã chết đấy Charlotte! Tan xương nát thịt!" Batrice như phát rồ lên, cô nói như hét vào mặt Charlotte. "Anh nhìn ba như vậy chưa đủ sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
⌈ Đồng Nhân HP ⌋ Bản Chất Của Một Slytherin
Non-FictionChắc hẳn từ những ngày còn thơ ấu, người đã được nghe về cổ tích. Thế giới đó hoa mỹ đó ẩn chứa muôn vàn những điều huyền ảo, mộng mơ, nơi mà những điều thơ mộng tưởng chừng như chỉ có trong mơ đối lập với sự bộn bề của thế giới thực trở thành hiện...