#20: Quidditch

920 133 16
                                    

Sáng hôm sau, điều khiến Pansy Parkinson cùng đám trẻ nhà Slytherin sốc đến tận óc khi vừa bước ra khỏi phòng đó là công tử Malfoy - cái tên kén cá chọn canh, chê ỏng chê ẻo đủ điều - không rõ vì lý do gì lại ngủ ngoài sopha.

Tưởng chừng như điều đó đã rất kinh hoàng rồi, ngờ đâu vẫn còn một điều khủng khiếp hơn nữa đang diễn ra. 

Nhìn xuống dưới! Nhìn xuống dưới đi!!

Batrice.D Réne đang gối đầu trên đùi Draco Malfoy ngủ ngon lành.

Thật kinh hoàng! Cái gì đang diễn ra trong cái nhà này vậy chứ?

Tiếng xôn xao làm Batrice hơi mở mắt nhưng sức nặng của cơn buồn ngủ lại kéo mí mắt nặng trĩu của cô xuống và rồi tiếng ồn ào lại khiến cô phải mở mắt ra.

Điều đầu tiên khi mở mắt ra đập vào mắt Batrice đó là gương mặt phóng đại của Pansy đang lo lắng nhìn cô chằm chằm sau đó là đôi mắt đầy ẩn ý của cậu công tử Draco Malfoy, cuối cùng là đôi mắt đầy kinh hãi của đám trẻ nhà Slytherin xung quanh.

Đầu Batrice hơi mềm mại, ngay lập tức cô nhận ra tình hình bây giờ rất là tình hình.

Batrice lập tức ngồi dậy, vẫn giữ một phong thái tao nhã, khuôn mặt lạnh băng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô đứng lên thế nhưng Draco dường như không buông tha cho Batrice nhỏ bé đáng thương.

Trong khi cô nàng bằng một cách khéo léo trốn tránh những ánh mắt soi mói thì tên đầu đất Draco đuổi theo Batrice, oang oang giọng.

"Vậy từ giờ mày sẽ là bồ tao!"

"Gì?"

"Chứ không phải hôm qua mày đồng ý để tao hôn à?"

"Không." Batrice rất thẳn thắn phủ nhận. "Tự nhiên tao bị mất trí nhớ ấy mày ạ, hôm qua có cái gì tao đều quên hết rồi."

Lúc trước khi Batrice giả trân với Potter và Eli thì Draco cảm thấy rất thích cái tính này của cô, thậm chí còn là đáng yêu nữa. Nhưng hiện tại, là nạn nhân, lần đầu tiên Draco cảm thấy cái tính giả trân này của Batrice thật đáng ghét.

Nhìn hai đứa bạn đang cò kè nhau từ dưới ký túc lên tới sảnh chính, đến cả khi ăn sáng cũng không tha, Pansy chỉ nhẹ nhàng nở một nụ cười khinh bỉ sau đó cúi xuống tiếp tục ăn tiếp phần bánh mì nướng của mình.

"Quidditch? Tao nghe rồi nhưng chưa xem bao giờ." Batrice cắn một miếng bánh phô mai, tay tranh thủ bóc gói đồ mà con cú của mình mới gửi.

"Ờ hớ, thế nên mày mới phải đi xem đấy!! Xem nhà mình nghiền nát đám Gryffindor!"

"Cũng đâu phải là mày ra sân đâu sao lại hào hứng vậy?"

"Sao mày dám nói tao như vậy? Ba tao sẽ biết về điều này!" 

"Vâng vâng." Batrice không thèm để ý tới tên nhóc nhợt nhạt đang nằm bò lên bàn làm trò con bò nữa mà tiếp tục đánh chén hết phần bánh của mình. Chợt bàn tay cô dừng lại trên bức thư có con dấu màu xanh của điện thờ được xếp ngay ngắn trên đống đồ dùng cá nhân.

Sau hơn một tuần cuối cùng điện thờ cũng đã hồi âm, không như Batrice nghĩ, dòng đầu tiên của bức thư đã là lời xin lỗi.

⌈ Đồng Nhân HP ⌋ Bản Chất Của Một SlytherinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ