Chap 6

1.7K 140 8
                                    

"Mọi người...mình ăn cơm như vậy thật luôn hả?" Chất giọng hơi khàn của Hoseok vang lên trong không gian im ắng không lấy một tiếng động của cái kí túc xá toa oạch này.

Chẳng hiểu vì điều gì mà một khu cao cấp như chỗ bọn họ đang sinh sống lại có hiện tượng cúp điện không báo trước như vậy, bẵng đi mười phút sau bảo vệ mới chạy lên thở hồng hộc báo rằng một khu biệt thự khác cách đây năm căn đột nhiên phát cháy, nên bắt buộc phải cúp điện toàn khu vực, có lẽ độ tầm nửa tiếng nữa sẽ có điện lại thôi.

Namjoon cúi đầu cảm ơn người đàn ông xong rồi đóng cửa, xoay người nhìn cái thứ ánh sáng phát ra từ đèn flash của mấy cái điện thoại. Hay thật, nhà giàu nức vách đổ tường cho cố vào rồi cúp điện không tìm thấy một cây nến nói chi là đèn pin. Không phải bọn họ không có đèn pin, mà là do đám giặc con hội em út đem đi khám phá nhà hoang gì của tụi nó, hù nhau hú hét quăng hết mấy cây đèn ở chỗ đó. Nếu không phải Hoseok đứng ra bênh vực thì hẳn ba đứa út đã bị anh cả cho quỳ gối khoanh tay hết một ngày cái tội nghịch ngu rồi.

Quay lại chuyện cúp điện, lúc ấy cả đám trừ Jungkook còn trong nhà vệ sinh và Hoseok đang ngủ trong phòng thì đều tập trung ở nhà bếp để chuẩn bị ăn tối. Yoongi đảo đều cái chảo với món thịt xào cay, nó với Taehyung "Em vào đánh thức Hoseok là được rồi ấy".

Dứt lời thì đột nhiên xung quanh tối đen, tất cả bóng đèn trên trần nhà đều tắt, ngay cả cái bếp điện đỏ hồng cũng quay về trạng thái ngủm củ tỏi. Trong đầu bọn họ bây giờ chỉ duy nhất một suy nghĩ, bảo bối trân quý của bọn họ vẫn đang ở trong phòng, và ở một mình!

Seokjin là người đầu tiên nói lớn "Một đứa, đứa nào cũng được, mau vào với Hoseok".

Vì không thể thích nghi với bóng tối liền được nên mấy cậu thanh niên vừa lao ra thì người này đụng người kia, Yoongi thì bị nhốt trong không gian nấu nướng nên không thể chạy ra được, Jimin và Taehyung thì do đứng gần nhau nên hai cậu áp út tông thẳng vào nhau, tiếng la oai oái của của Jimin đúng là không thể nào ồn hơn nữa. Namjoon vốn dĩ ở gần phòng Hoseok nhất nhưng lại vấp phải cái máy hút bụi do Jungkook chưa kịp dọn mà ngã nhào, cảnh tượng bây giờ lộ xộn không chịu được, khiến trán của người anh cả giật giật mấy cái.

Jungkook đang sấy mái tóc của minh thì điện đột nhiên tắt, cu cậu ngớ người mất năm giây rồi vô thức thốt lên "Hobi".

Dứt lời không nói không rằng theo quán tính và linh cảm mách bảo mặc dù cho xung quanh tối đen như mực thì cậu nhóc vẫn thành công tìm được cửa, mở mạnh cửa mà chạy đến phòng của Hoseok. Phòng Jungkook và Hoseok gần nhau nhất, cậu chạy thật nhanh đến mà mở cửa phòng người anh tư, không quan tâm anh có chống cự mà ôm cả thân thể kia, thậm chí Hoseok của cậu còn hơi run nhẹ.

Jungkook thở ra, vỗ về lưng của người thương "Không sao đâu Hobi, em bế anh ra nhé".

"Không, anh tự ra, sao em lại vào đây chứ?" Hoseok không chịu, cậu trai giãy giụa muốn xuống như Jungkook lại ôm cậu rất chặt, vỗ mấy cái lên mông cậu nữa chứ "Ngoan ngoãn nghe lời, đừng có lo cho em, em không sao đâu".

Cậu bế Hoseok rất vững, từng bước từng bước ra khỏi không gian tối om đó, Hoseok không biết làm sao, nhưng chắc chắn Jungkook chẳng chịu để cậu xuống đâu, còn chưa kể cậu có hơi nhơ nhớ thằng bé nữa chứ.

[END][AllHope] Baby gets sick.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ