Chap 3

2K 157 18
                                    

Taehyung buổi sáng đã dậy sớm chuẩn bị cồn xịt khuẩn khắp nhà và hâm lại thức ăn mà anh Yoongi đã làm sẵn vào ngày hôm qua, chuẩn bị tinh thần thay ca cho anh cả Seokjin. Hôm qua cả bọn túm tụm bên ngoài cửa, Seokjin vừa đi ra thì nhanh chóng bị kéo đến ghế sofa, xung quanh chính là mấy đứa em trừ Jungkook,thằng cu chỉ có đứng xa ơi là xa. Ai kêu anh mới tiếp xúc với Hoseok, còn nó thì vẫn tạm thời còn "trinh" nên không được phép lại gần.

Nhưng cái miệng thằngbé thì to nhất nhà, nó đứng trong phòng mình thò đầu ra gào lên "Anh Jin bé Hoseok sao rồi anh".

Seokjin liếc mắt đến con thỏ cơ bắp to mồm kia, nó gấp gáp đến độ hai chân giậm lên giậm xuống liên tục "Em nhỏ nhất cái nhà này mà nói tiếng nào là kêu em bé ngọt xớt vậy?"

Jungkook chép miệng "Anh Taehyung với anh Jimin cũng gọi thế, mọi người đều gọi thì em cũng được gọi, Hobi cho phép em gọi vậy mà".

Là em ấy không cản được cái mỏ của mày, năm cái đầu cùng nhau nhảy số một câu nói.

Seokjin mặc kệ đứa út, tựa người lên sofa "Hoseok tạm thời phát sốt thôi,triệu chứng của những ngày đầu em ấy đều có hết. Nhưng ngoan lắm, chỉ ngủ chứ không quấy". Hoseok bình thường ngoan ngoãn hiểu chuyện bao nhiêu, cực kì ra dáng anh lớn bao dung cho cả hội em út và cậu bạn đồng niên còn hơn cả Seokjin nhưng chỉ cần cơ thể ngã bệnh là như một con người khác. Cậu trai khi bệnh tính khí đặc biệt khó chiều, Jimin từng dọa đánh mông người anh tư khi dám giấu nhẹm cả tủ thuốc của kí túc xá. Vậy mà cái miệng trái tim dẫura, nước mắt chưa kịp rơi xuống thì Park Jimin đã giơ hai tay đầu hàng.

Thế là có một cậu em suýt nữa áp út dỗ dành người anh lớn cả buổi trời, còn không dụ đỗ được cậu trai uống thuốc, thất bại thảm hại luôn.

Bởi vì thế cũng không trách bọn họ lo lắng quá lên, cắt cử người trông chừng hai mươi bốn trên hai mươi bốn là vậy. Nghe anh cả nói thế, Namjoon và Taehyung không hẹn thở ra nhẹ nhõm, không quấy là được, nhưng mà không biết những ngày tiếp theo là sẽ ra sao. Nhưng may mắn vì lịch trình kì này lại dày, Hoseok là nhất định không muốn mình trở thành gánh nặng của mọi người, vì vậy dù cơ thể có hành xác cậu thì cậu cũng không nỡ khiến mọi người phải mệt vì mình.

Hoseok là thế đấy, so với đứng sau tán ô để mọi người che chắn cho mình, thì cậu lại thích là người che mưa che nắng cho mọi người hơn, dẫu cho cả người ướt đẫm cũng sẽ mỉm cười thật tười mà nói "Không sao đâu nè".

Đọc là dịu dàng của Bangtan, nhưng viết lại là Jung Hoseok.

Taehyung là kẻ chán ghét dậy sớm nhưng hôm nay đồng hồ điểm tám giờ thì mọi thứ đều được cậu em áp út chuẩn bị xong, một cốc nước cam đặt xuống để hoàn thành bữa sáng cho bé cưng thì Seokjin cũng từ phòng Hoseok đi ra. Người anh lớn rõ ràng mắt thâm đi một vòng, thấy Taehyung thì chất giọng không có vẻ gì là tỉnh táo cất lên"Em vào trông Hoseok đi, em ấy đã sốt đến năm giờ sáng đấy".

Seokjin cào tung mái tóc lộn xộn của mình, nghe thấy vậy Taehyung vẻ mặt lo lắng cầm khay thức ăn gật đầu với Seokjin rồi một bước thành ba, đi nhanh vào phòng Hoseok. Seokjin trông theo cậu em nhỏ, khuya qua cậu bé của bọn họ có một giấc ngủ không yên. Anh phải liên tục kiểm tra nhiệt độ của đứa nhỏ, cứ cách ba tiếng lại phải đút thuốc hạ sốt. Hoseok chỉ có thể khóc thút thít để biểu lộ cảm xúc khó chịu của mình, tim của anh lập tức thắt lại. Cậu trai cả người nóng như một cái lò sưởi nhỏ, đau nhức không thôi nhưng thấy anh ngủ gật thì lại không nỡ gọi. Chỉ khi Seokjin đột nhiên bừng tỉnh thì bé sóc bông đã mặt mày tèm lem trông tội nghiệp vô cùng.

[END][AllHope] Baby gets sick.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ