-Đừng có giỡn với anh, Roseanne! Tại sao lại không gặp nhau nữa ?!
Park Chaeyoung thở dài. Nàng nâng bàn tay thô ráp, to bè kia lên rồi đặt môi hôn lên nó. Nàng cau lại đôi mày và mở to mắt, biểu hiện cho việc nàng đang rất nghiêm túc.
-Em có chuyện quan trọng hơn cần làm, Myung-soo à. Cho em thời gian, rồi tụi mình sẽ nói chuyện sau anh nhé.
Đôi tay của anh chai sần và nâu như khúc gỗ sồi vừa chín. Đôi mắt anh tựa chòm sao Thiên Lang, luôn ánh lên vẻ chắc chắn và kiên định của dân biển cả. Vai anh to bè ra tựa như cánh buồm lộng gió, thật may khi thắt lưng mảnh của anh đã giúp cơ thể anh cân đối hơn phần nào.
-Chuyện gì mà quan trọng hơn cả anh , hở em? - Anh nói như quát. Cổ tay cháy nắng sờ lên má nàng, vuốt ve.
Chaeyoung chẳng biết phải mở lời thế nào, chỉ bối rối xoay xoay li đá xay xoài mà anh mua sẵn cho.
Người trước mặt đã từng làm nàng đau đớn, khổ sở vì nỗi cô hoàn dằng dặc ở kiếp trước. Người mà nàng từng yêu thích xòe bàn tay bé nhỏ của mình ra ướm lên những ngón tay dài tựa mái chèo của anh.
Anh đã là ngọn gió cho cối xay cuộc đời của nàng, đã là sợi tơ hồng nối kiếp trước của nàng với hạnh phúc. Và rồi bất chợt một suy nghĩ loáng thoáng hiện hình qua làn sương của suy nghĩ, rằng nếu nàng ngăn anh ra biển vào hôm định mệnh ấy thì người sẽ cùng nàng sống đến cuối đời trong căn nhà ở vùng vịnh sẽ là anh phải không ?
-Đừng chịu đựng thứ gì một mình, Roseanne. Anh luôn có thể vì em.
Anh nói , ánh mắt cam chịu. Cả hai ôm chầm lấy nhau, cảm nhận nhịp tim chậm rãi của đối phương lần cuối trước khi Myung - soo đứng nhìn nàng được xe công ty chở đi mất.
Quản lí của nàng thoáng nhìn thấy ánh mắt bần thần của nàng qua chiếc gương nhỏ chiếu hậu. Chị vội đưa cho nàng một mảnh khăn giấy nhỏ, khẽ thì thầm:
-Cãi nhau à ? Chuyện gì thì chị cũng ủng hộ em hết.
Rosie chỉ cười trừ. Lăn lộn trong giới giải trí cả hai kiếp, bản thân vốn đã chẳng thể tin tưởng ai nữa.
Về đến kí túc xá thì cũng đã hơn bảy giờ tối, vừa vặn kịp lúc thấy Lisa của nàng đang hí hoáy bày biện bàn ăn.
-Mình muốn ăn đồ cay. Cậu có gợi ý nào không, bé Chaeng ?
Chaeyoung cởi giày , cười tươi. Nàng quăng túi xách lên sofa dài, vội vàng tiến đến vòng tay ôm lấy cổ của người ấy. Nàng cố tình xoáy ánh mắt mình vào đáy mắt của người, thì thầm:
-Gì cũng được, miễn là cậu vui vẻ .
-Chaeng....
Nàng lại cười và thầm cầu mong cậu ấy sẽ nói gì đó thật lãng mạn đến sến súa với mình, cứ như cách cậu ấy vẫn hay thổ lộ. Cứ như cách cậu ấy vẫn dùng những lời đường mật mà ôm lấy mình kiếp trước
-Cậu mới xin được số điện thoại của chị đẹp nào rồi à ? - Lisa tròn vo mắt, hỏi.
Chaeyoung chưng hửng.
Quên mất, Lisa giai đoạn này đần không chịu được, đần tới thối não ra. Chẳng biết bên trong cái mái 10 tỷ Won đó chứa thứ gì nữa không biết.
BẠN ĐANG ĐỌC
Reborn [Beta]
Fanfiction-Tìm mình đi, Chaeyoungie. Đó là những lời cuối cùng Lalisa nói với Chaeyoung trước khi cúp máy, rời khỏi Blackpink và biến mất. Gần hơn mười năm sau, khi người chồng xấu số bỏ mạng trên biển cùng món nợ xấp xỉ hai mươi tỷ won bất ngờ đổ ập lên v...