Chương 20

24 5 1
                                    


Ba người trước sau chạy vào tận sâu trong rừng cây nhỏ, thấy không có ai đuổi theo mới tại chỗ ngồi xuống thở ra.

Mao Lục hỏi Tô Nhiên: “Xảy ra chuyện gì? Ai đang đuổi theo ngươi?”

Tô Nhiên xua xua tay, thở phì phò nói: “Lộ tẩy rồi.”

Nàng vừa quay đầu liền thấy một người khác trong tay đang cầm một lá cờ, đó là cờ cắm ở trạm gác, người này mỗi ngày phụ trách đem lá cờ cắm lên buổi tối lại thu về.

“Ngươi lấy nó làm gì?”

Tiểu tử kia vẻ mặt ngốc nghếch: “A? Ta chính là quen tay liền cầm lấy.”

Nếu đã cầm cũng không thể tùy tiện ném đi, Tô Nhiên đứng dậy lấy lá cờ cuốn cuốn thu vào trong lòng ngực.

Mao Lục khôi phục không sai biệt lắm liền đứng lên.

Tô Nhiên nhìn nhìn phía sau, nói: “Ba người chúng ta trước mắt nên thành thật ở trong trại trốn một thời gian.”

Có thể có địa phương ẩn thân cảm giác thực không tồi, nàng đối với sơn trại hảo cảm lại tăng thêm.

Ba người bọn họ ở đầu cầu thu bạc mấy ngày, gặp qua người không ít, Ân Kỳ tùy tiện đi tra là có thể tra ra, cho nên cách tốt nhất chính là "trộm đạo cất giấu".

“Trốn bao lâu?”

Tô Nhiên nghĩ nghĩ: “Cũng không lâu lắm.”

Chờ Ân Kỳ đi là được rồi, với thân phận của hắn không có khả năng ở lâu tại phủ Tề Châu.

Ba người nghỉ ngơi một lát liền đi lên trên núi.

Nửa đường, Mao Lục hái được mấy quả trám, đưa cho Tô Nhiên.

Tô Nhiên kinh ngạc, vừa mới tháng ba đã có trái này?

Mao Lục hắc hắc cười: “Qua một tháng thì sẽ chín, thêm tháng nữa thì hết ăn được rồi.”

Tô Nhiên cắn một ngụm liền nhe răng trợn mắt: “Quá chua.”

Mao Lục ăn khen ngon: “Này còn kêu chua?”

Tô Nhiên từ nhỏ không thích ăn chua, nàng lắc đầu tỏ vẻ không ăn.

Sáng sớm hôm sau, Xuân Lai Các mở cửa, ngoài cửa nằm ba người, trong đó một người đúng là khách quen cũ Tào Ni.

**

Truyện chỉ đăng tại Wattpad meoluoihamhoc.

Trên bàn đặt một bức tranh, vẽ một nam tử tuấn tiếu. Đây là lệnh truy nã của Tô Nhiên, Ân Kỳ làm họa sĩ mà vẽ.

Ân Kỳ nhíu mày nhìn nhìn, vẽ không sai lắm, nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu chỗ nào.

Hắn nắm tay phải lại để ở bên môi, suy tư một lát, bỗng nhiên cầm lấy bút, ở chỗ khóe mắt của bức tranh nhẹ nhàng móc lên một chút.

Chỉ một bút này, thần thái của bức tranh trước sau tức khắc bất đồng, trừ một phần anh khí ra lại nhiều hơn sinh động nghịch ngợm.

Ân Kỳ cảm thấy vừa lòng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Tào Ni đang quỳ trên mặt đất, không nóng không lạnh mở miệng: “Nói vậy, ngươi vừa không biết là ai làm, cũng không biết mình bị nhốt ở đâu, còn không biết bị nhốt mấy ngày?”

[DROP] ĂN VỤNG DƯỚI MIỆNG SÓI (XUYÊN SÁCH) - HỐT KIẾN THANH SƠN Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ