Leo thêm một hồi, cả đoàn người chỉ còn lại mình Seulgi và Joohyun. Ngọn núi này không cao lắm, sườn núi chỉ hơi dốc, khi leo lên được tới đỉnh, hướng dẫn viên còn giới thiệu, nơi này được người dân khai phá thế nào, càng leo lên cao, con đường đất đá dưới chân mỗi lúc một trơn trượt.
"Mới vừa tạnh mưa." Gió trên núi rất lớn, người dẫn đường kề tay lên miệng, hô gọi Seulgi và Joohyun cách đó không xa. "Bae tiểu thư, có thấy đài ngắm cảnh phía trước kia không? Chỗ ấy là nơi tốt nhất để ngắm phong cảnh, hai người có thể qua có chụp một tấm hình."
Giọng của người dẫn đường có chút khàn khàn, anh chàng nói với Joohyun xong thì ngồi xuống thềm đá nghỉ ngơi. Sau khi ăn một viên kẹo, anh vỗ vỗ mặt, vì công việc mà đã hai tháng liên tục anh không được nghỉ ngơi tử tế. Qua hơn năm phút, anh chàng bèn đứng lên, nhìn về phía đài ngắm cảnh. Trên đài đã không còn một ai. Anh ta vội nhìn quanh khắp núi một vòng, phía nam tương đối nhiều nắng, cây cối cũng rậm rạp. Đỉnh núi ít cây, anh ta đảo mắt một vòng cũng không thấy ai. Mới đầu còn cho rằng hai người đã đi vào ngôi miếu gần đó, nào ngờ trong miếu cũng không có người. Người dẫn đường không có số điện thoại của Seulgi, đành phải gọi về trụ sở xin cứu viện.
–
Seulgi và Joohyun quả thật đã ngã xuống núi từ đài ngắm cảnh, sau khi trượt xuống dốc Joohyun trông vẫn ổn, còn Seulgi thì rất tệ hại. Vì cô nhanh nhẹn nên lúc lăn xuống không quên làm đệm thịt người cho Joohyun tiếp đất an toàn. Nếu cô lăn xuống một mình thì không sao, nhưng lại bị Joohyun đè trúng xương sườn. Với thái độ chuyên nghiệp của Seulgi, sao có thể bỏ mặc nàng không lo?
Nhưng hôm nay có lẽ là ngày cô không nên ra ngoài, chuyện xui xẻo gì cũng cho cô đụng phải. Vừa ngã xuống thì trời đổ mưa. Mưa bụi lất phất trên mặt, bỗng chốc biến thành những giọt nước mưa nặng hạt. Mắt thấy cơn mưa mỗi lúc một lớn. Seulgi thử kêu vài tiếng, mà than khan cả họng, cũng không thấy ai tới cứu. Có lẽ hai người đã lăn tới một khoảng khá xa chỗ ban nãy. Seulgi đẩy đẩy đầu vai Joohyun, thần sắc của nàng vô cùng thoải mái, cứ như đang ngủ say.
Thật xem cô như đệm thịt người à, ngã lên là ngủ ngay?
Seulgi giúp Joohyun kiểm tra đầu một chút, thấy không có vết thương ngoài da nào. Cô bèn đỡ nàng dậy, vừa lôi vừa kéo, rốt cuộc hai người cũng tới được một nơi để trú mưa. Cũng không biết cả hai đã rớt xuống chỗ nào, nếu chỉ có mình cô, tay không leo lên cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ lại không chỉ có một mình cô. Màn đêm dần buông xuống, Seulgi rốt cuộc kiếm ra một hang động nhỏ như hầm trú ẩn. Cô chỉ dựa theo địa hình, đi bậy đi bạ. Lúc nãy ngã xuống, di động cũng bị rớt mất. Seulgi đưa được Joohyun xuống hang động, bèn kiểm tra một chút trên người nàng.
Kỳ quái, không có vết thương nào nghiêm trọng, vì sao nãy giờ vẫn chưa tỉnh lại?
Cô khẽ vuốt lên đầu nàng, xem xét hơi thở. Nghĩ nghĩ một hồi rồi cúi đầu, tư thế vô cùng chính xác, tách môi Joohyun ra.
Cô thề, đây chỉ xuất phát từ lòng nghĩa hiệp, hoàn toàn...... Không có tư tâm.
Chạm vào không bao lâu, cổ cô bỗng bị Joohyun ôm lấy, điều bất ngờ này khiến cô đỏ cả tai, vội ngẩng mặt lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cover|Seulrene]"Thiếp Thân Cao Thủ' Của Ảnh Hậu
Fanfic"Thiếp thân cao thủ" của Ảnh hậu Tác Giả: Tôi đón xe tới Ai Cập (Ta có đi qua ai cập) Tựa gốc: Ảnh hậu thiếp thân cao thủ Tên thuần việt khác: Vệ sĩ của Ảnh hậu (Vệ sĩ và Ảnh hậu) Editor: Esley (Trần Gia), cùng những Editor khác sẽ ghi rõ trên đầu t...