Chap 20: Lại là men say.

450 48 1
                                    

Trời cũng đã tối muộn, sương đêm rơi xuống phủ kín trên chiếc lá nhỏ. Cả khu phố giờ này dường như chẳng còn bóng người, duy nhất ở phía xích đu mà trẻ con hay chơi có một đôi nam nữ vẫn tuyệt nhiên quấn lấy nhau chẳng rời.

Kim Taehyung mân mê cánh môi hồng của người thiếu nữ, ngây ngất không có ý muốn buông ra. Là gã nhớ cảm giác này phát điên, suốt ba năm rồi, Taehyung chưa một lần đụng đến người phụ nữ khác. Cũng phải khá khen cho gã đàn ông ba mươi mốt tuổi này, nhịn sắc cả một khoảng thời gian dài như thế, quả là hảo hán. Thực tình, sự lì lợm của gã cũng khiến những người xung quanh cảm thấy phát sợ.

_______

Han Ami - tôi, trước đó vẫn nắm chặt hai dây xích bên cạnh, chẳng mấy chốc lại bị người trước mặt làm cho mê muội mà vòng tay ôm lấy vai đối phương. Hít hà mùi hương trên cơ thể gã đàn ông ấy, cái thứ nước hoa gây nghiện mà trước kia tôi yêu. Cứ thế, cho đến khi bản thân mình cảm thấy như bị người kia hút hết không khí, tay nhỏ lúc này mới đập đập lên ngực gã, ra hiệu để gã buông ra.

Tôi và anh tách nhau ra, khẽ thở dốc, hít chút không khí lạnh trời đêm vào phổi, cố gắng điều hoà nhịp thở. Taehyung lại nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt không chút lay động. Có lẽ ngay bây giờ trong đầu anh có hàng tá điều muốn chấn vấn với tôi, trông như vừa muốn trách, lại xót xa chẳng nỡ.

"Yn.."

"Đừng gọi tôi bằng cái tên đấy nữa" Tôi nhỏ giọng.

"Được, em muốn sao cũng được. Dù là Yn hay Ami, tôi vẫn luôn yêu em.. Em có biết tôi tìm em khổ sở đến mức nào không? Tại sao em không một lần để tôi lo cho em, tại sao phải cực khổ giấu diếm những điều đó?" Gã cất tiếng, giọng nói có phần run run.

"Anh không thấy chán ghét tôi hay sao? Kể cả khi tôi bỏ đi chẳng thèm đoái hoài tới anh?"

"Chưa một lần tôi trách em"

"Đáng lẽ ra anh nên làm vậy.."

Tôi dậy khỏi xích đu, Taehyung vội vã đứng dậy theo, tay gã nắm lấy bàn tay nhỏ. Tôi gạt qua loa nước mắt vừa chảy dài trên má, yên lặng một lúc như cố lấy lại vỏ bọc cứng rắn giả dối mà mình luôn mang, hít một hơi rồi trực nói.

"Gặp cũng đã gặp, những việc vừa rồi anh hãy xem như là chút cảm xúc yếu đuối còn xót lại tôi dành cho anh. Tốt nhất là đừng nên liên quan gì đến tôi cũng như gia đình tôi, chẳng có lợi lộc gì đâu.." Miệng nhỏ buông ra lời cay đắng mà trái tim như bị thắt chặt đau đớn, tôi đây thực sự không hề muốn buông ra những lời như vậy .

"Em việc gì phải lừa dối chính bản thân mình vậy? Em có thể mạnh mẽ ngoài kia, nhưng làm ơn hay để tôi được che chở cho em, cho phép tôi được bên em mỗi khi yếu đuối, xin em!"

Gạt tay gã ra khỏi tay mình, tôi hướng ánh mắt vô cảm về phía Taehyung.

"Vậy tôi có thể trả gì cho anh để chuộc lỗi lầm đây? Một đêm? Chỉ cần qua một đêm rồi coi như không quen biết, anh thấy thế nào? Dù sao tất cả tôi cũng đã trao cho anh rồi, còn gì phải hối tiếc". Cười khẩy, chính bản thân tôi cũng không ngờ có thể thốt ra những lời này.

Redamancy Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ