8.

1.6K 139 54
                                    

Beomgyu lao nhanh ra ngoài, nhưng Taehyun lại không đuổi theo.

Hắn không nói gì, im lặng siết chặt nắm tay, cố gắng chịu đựng.

Sao cậu ta có thể làm thế...? Choi Beomgyu đem tất cả những lời hắn nói hôm qua đều vứt đi hay sao?

Bon Hwa tỏ ra bất ngờ một chút, sau đó quay sang an ủi Taehyun.

"Em nghĩ là...cậu ấy hiểu lầm gì rồi. Tất cả là tại em..." Sau đó mím môi nhìn xuống, giống như đang rất hối lỗi.

Taehyun cũng không còn tâm trí đâu.

"Không phải là do em, Choi Beomgyu cậu ta.... cậu ta.... giận quá nên mới vậy. Anh xin lỗi, em đừng để ý..."

"Anh đừng buồn...." Bon Hwa vỗ vỗ vào vai hắn.

"Ai nói là anh buồn? Tại sao phải buồn vì Choi Beomgyu???" Taehyun giật mình phản bác, hắn làm sao cần phải để ý cậu ta, cần gì phải vì cậu ta mà buồn???

Bon Hwa ánh mắt nhìn hắn có vẻ kì lạ, cũng không gặng hỏi thêm nữa, nhẹ nhàng ôm lấy Taehyun.

"Taehyun, nếu trong lòng thấy khó chịu...anh có thể nói với em mà...."

Taehyun im lặng, cũng không đẩy cậu ta ra.

Bon Hwa nói đúng, hắn thừa nhận. Nhìn thấy Choi Beomgyu chối bỏ hắn, Choi Beomgyu ngay trước mặt hắn hôn người khác, ngực hắn nghẹn tới bối rối. Đến nỗi, lúc cậu bỏ đi, hắn cũng không đuổi theo giải thích.

Bởi vì.... hắn giận cậu, bị hành động của cậu làm cho đau lòng.

Cái thứ ghen ghét, loại khổ sở từ tâm can này thật mới mẻ, khó chịu vượt tầm kiểu soát của hắn.

Lần đầu tiên, cho dù làm cách nào, Taehyun một chút cũng không phủ nhận nổi, Choi Beomgyu là cỡ nào ảnh hưởng tới hắn.

Bon Hwa khẽ nở nụ cười.

________

Beomgyu thẫn thờ dựa vào một góc tường, trong lòng đau tới thắt lại, không thể trốn thêm được nữa.

Cậu cứ đứng như vậy, cho tới khi bât giác thấy trên mặt có thứ gì đó ươn ướt. Cậu hoảng hốt chạm lên mi, sau đó rũ mắt...

Lại vì Taehyun mà khóc, cũng không biết là lần thứ hao nhiêu rồi.

Một lần lại một lần, nói sẽ từ bỏ, nói sẽ tỉnh táo, nói không yêu, không tin, không bao giờ khóc vì Kang Taehyun nữa. Nhưng cuối cùng lại là như thế nào? Cậu lại đi theo vết xe đổ của chính mình.

Nhưng bản thân Beomgyu cũng biết, bức tường mà cậu cố gắng xây lên - dù có kiên cường như thế nào - cũng sẽ vì một ánh mắt của Taehyun mà sụp đổ. Thích một người, chỉ cần nhìn thấy người đó, là ngay lập tức sẽ cảm thấy vui vẻ, cho dù ngoài vui vẻ ra, còn có loại cảm xúc khác nữa....

Tình yêu bao gồm cả hạnh phúc và đau đớn, thiếu một trong hai sẽ không phải tình yêu. Nhưng tình yêu đơn phương của cậu, có lẽ chỉ khiến cậu tổn thương đầy mình mà thôi.

Beomgyu lau vội nước mắt, muốn trở về nhà, cậu quá mệt mỏi rồi, thật muốn nằm trên giường nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa ngước lên đã thấy... hình như có ai đó đang ôm mặt khóc ở băng ghế phía trước? Cho dù chỉ có bóng lưng, vẫn vô cùng quen thuộc, hình như là......Bon Hwa?

[Taegyu ver] Please don't goNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ