24. Tính cách của nhau

211 16 1
                                    

Sau khi thức dậy, giấc mơ quá đỗi bình thường nên không còn nhớ rõ nữa. Hôm nay là cuối tuần, Tại Hưởng không phải đi làm nên vẫn còn ngủ. Chung Quốc ngồi dậy, cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của Tại Hưởng. Nên hỏi sao nhỉ? Hỏi tại sao trước mặt bao nhiêu người hắn lại giả vờ không quen biết cậu à? Nhưng lúc hỏi câu hỏi đó, cậu muốn nghe câu trả lời sao?

Có lẽ Tại Hưởng đã cảm giác được ánh mắt của Chung Quốc. Hắn hơi nheo mắt rồi sau đó nhắm mắt lại: "Mai tháo nhẫn ra". Hắn đang nói đến chiếc nhẫn. Chung Quốc quá rõ, là nhẫn kết hôn của họ. Chung Quốc ngồi phất dậy, tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ra, ném vào tay Tại Hưởng: "Trả anh, mai tôi sẽ không đeo nữa". Chung Quốc lớn tiếng hô hoán khắp phòng. Tại Hưởng mở mắt ra lần nữa thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Quốc đang nhăn lại. Cậu đang mím môi, cố gắng không khóc. Tại Hưởng ngồi dậy: "Em làm sao đấy?"

Hắn hỏi hay quá. Cậu làm sao, hắn còn không biết?

"Tôi đi, tôi đi ngay đây! Tôi muốn rời xa anh! Tôi nói được là làm được!". Chung Quốc nói càn nhằm giảm bớt đi sự khó chịu trong lòng. Cậu không đợi Tại Hưởng lên tiếng, xoay người toan rời giường thì bị một lực mạnh kéo lại khiến cậu ngã sắp xuống giường. Tại Hưởng ngồi trên người cậu. Hai tay Chung Quốc cũng bị khóa chặt ở phía sau không cử động được. Đừng nói đến cái tư thế của cậu bây giờ nó xấu hổ thế nào. Hệt như tội phạm vừa bị cảnh sát bắt.

"Ai quản em nói được thì làm được hay không. Anh cũng không đồng ý cho em rời xa anh!", Tại Hưởng tăng lực bàn tay.

"Buông tôi ra".

"Buông cũng được. Nhưng trước tiên anh hỏi em, sao lại muốn rời xa anh?". Cảm thấy Chung Quốc không muốn trả lời, Tại Hưởng nhíu mày: "Nhất định phải chọc tức anh à?"

"Em chọc anh? Anh còn mặt mũi mà nói hả? Em không vào bếp lấy dao đâm chết anh là coi như anh mạng lớn rồi. Anh đợi đó, đợi đó đi, em muốn... muốn...". Chung Quốc càng nói càng tức giận, khẩu khí quả không nhỏ. Nhưng có dùng sức giãy giụa đến mấy cũng không thể thoát khỏi cái tư thế khó coi này. Được Tại Hưởng thả ra, Chung Quốc lồm cồm bò dậy, nhìn chằm chằm vào Tại Hưởng đang khoanh tay: "Anh không muốn tôi ra ngoài tìm việc cũng được. Trước mặt đồng nghiệp làm bộ không quen tôi cũng được. Bây giờ còn muốn nói tôi tháo nhẫn xuống. Cần gì nói vòng vo. Muốn ly hôn thì anh cứ nói thẳng đi!"

Tại Hưởng bây giờ mới mù mờ hiểu được Chung Quốc tức giận vì chuyện gì. Hắn chậm rãi nói: "Đầu tiên, nếu muốn ly hôn thì anh sẽ nói thẳng". Chung Quốc nghĩ Tại Hưởng biết sai sẽ nói xin lỗi, ai ngờ hắn cứ như vậy mà phun luôn một câu. Đang muốn mở miệng thì Tại Hưởng tiếp tục: "Tiếp theo, đúng là anh không muốn em đi làm chỗ khác. Anh muốn em làm việc bên cạnh anh. Anh mới yên tâm". Chung Quốc ngớ ra: "Sao em vào đó làm được?"

"Vậy nên mới dùng thủ đoạn".

"Thủ đoạn gì?"

"Gian lận".

"Vậy sao anh lại giả bộ không quen biết em trước mặt đồng nghiệp?". Vừa mới hỏi xong, Chung Quốc chợt hiểu ra. Nếu là gian lận thì cũng không thể quá rõ ràng. Người nào trước lúc dự tuyển lại đi giới thiệu với mọi người được. Tại Hưởng không trả lời, xua tay ý bảo Chung Quốc chuyển sang câu hỏi tiếp theo: "Cứ coi là vậy đi, cũng không cần phải bỏ nhẫn cưới ra chứ".

Cậu là nam tôi vẫn yêu 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ