33. Em không cần làm gì cả

222 19 1
                                    

Câu nói cuối cùng của Tại Hưởng bị các đồng nghiệp nghe được. Ai nấy cũng đều tò mò: "Hưởng muốn cậu suy nghĩ cái gì thế? Đổi bộ phận để mắt không thấy, tâm không phiền hả?"

"Sao cậu không nói gì? Bị Hưởng nổi giận hả?"

Đối mặt với hàng tá câu hỏi, Chung Quốc không trả lời được. Cậu phải nói thế nào đây. Nói rằng không phải Tại Hưởng giận mà chính hắn khiến cho cậu giận ư!!!

—–

Kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà. Trước tiên cậu phải cất giày và túi xách vào đúng vị trí. Thật không muốn nhìn đến cái phòng khách. Áo khoác, điều khiển ti vi, sách vứt lung tung. Tại Hưởng thì nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon, mở ti vi nhưng không xem mà chơi ipad. Bộ dạng vô cùng nhàn hạ, biếng nhác, khác một trời một vực so với trên công ty. Cậu thật muốn cho các đồng nghiệp đến mà chứng kiến. Đây mới chính là bộ mặt thật của Tại Hưởng.

"Thật phí điện. Anh học tập em chút đi. Tiết kiệm nè. Anh không lo lắng gì cho tương lai hết hả?"

"Có thế nào cũng tính toán tốt hơn em".

"Anh không phải thầy bói, sao biết được?". Chung Quốc không phục: "Em nhất định sẽ cố gắng vượt qua anh. Chờ đó mà coi. Đến lúc em thành Tuấn Tổng rồi. Phòng làm việc dời lên tầng 19. Xem em cười nhạo anh như thế nào".

"Em xuống 19 tầng địa ngục nhanh hơn đấy".

"Địa ngục không có tầng 19!"

"Vì em nên đặc biệt thêm đấy".

"Em không có mong nhận được cái vinh dự đó. Đúng là nói chuyện với anh không ưa được!". Nói không lại, Chung Quốc đứng dậy đi lấy sập tài liệu mang đến ngồi cạnh Tại Hưởng. Cậu xem không hiểu gì bèn quay sang Tại Hưởng: "Anh đọc hộ em cái".

"Anh không biết chữ".

"Anh có thể lấy cái lý do gì tốt hơn không? Thật quá đáng. Quan trọng lắm đó. Lúc trước ở trường có anh nên các học sinh cảm thấy bi ai. Bây giờ trong công ty lại có anh nên các nhân viên cảm thấy bi ai đấy". Em cũng vì anh mà thấy đau thương đây, thử đủ kiểu rồi mà cũng chẳng thay đổi được gì.

Tại Hưởng giật tập tài liệu trong tay cậu, ném lên bàn: "Lúc em thực tập anh đã nói gì? Sau khi tan làm, em là của anh".

"Ai? Ai là của anh?"

"Đi nấu cơm".

"Em là osin của anh mới đúng". Chung Quốc khịt mũi. Có lúc thật ngưỡng mộ thái độ sống của Tại Hưởng. Không cần quan tâm đến kế hoạch tương lai, cứ sống như bây giờ là được rồi.

Cơm nước xong, chén bát còn chưa rửa, Chung Quốc đã nằng nặc kéo Tại Hưởng lái xe đến siêu thị. Vì lý do an toàn nên cậu tốn không ý sức lực xin Tại Hưởng đưa đến một siêu thị ở xa. Thời gian vụng trộm phải đề cao cảnh giác. Trong siêu thị, Tại Hưởng đẩy xe ở phía sau vô cùng nhàm chán. Chung Quốc thì đi trước chọn thứ này thứ kia. Thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện công việc: "Hôm nay thấy lớn tiếng với bên marketing. Không có chuyện gì chứ?"

"Ai biết".

"Anh cũng nên suy tính nhiều một chút. Em lại không thể thay anh đưa ra sáng kiến gì. Cũng không giúp gì được cho anh. Bây giờ phải ở trường học nữa, khi đó em là lớp phó học tập, còn có thể bảo vệ anh". Chung Quốc tự ảo tưởng sức mạnh và tiếp tục tiến về phía trước. Cậu đặt hộp sữa tươi vào xe đẩy, cố ý nói bâng quơ: "Nếu như em có tiền đồ một chút thì tốt rồi". Nói xong lại bước tiếp. Đột nhiên cậu có cảm giác xe đẩy đụng vào hông, quay đầu lại thì nghe Tại Hưởng nói: "Không cần nghĩ những chuyện vớ vẫn đó".

Cậu là nam tôi vẫn yêu 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ