14. Trò đùa ác ý của Tại Hưởng

248 18 0
                                    

Chuẩn bị chạy đi thì cổ tay Chung Quốc bị kéo lại: "Này, nói thế nào thì hôm nay cũng là ngày cuối cùng, cho em hôn anh ở trường đấy". Giọng điệu thật thiếu đánh nhưng vẻ mặt của hắn lại khiến Chung Quốc nghĩ hắn đang đưa ra một yêu cầu tùy tiện, vu vơ lần cuối thôi. Chung Quốc bĩu môi, quay người tiến đến gần Tại Hưởng. Đang chuẩn bị đưa môi đến hôn thì bị Tại Hưởng lấy tay ngăn lại: "Ai cho phép em hôn miệng?". Chung Quốc siết chắc nắm đấm, cậu kiềm chế lắm mới không xông tới mà cắn chết hắn. Hôm nay là lễ tốt nghiệp, không so đo với hắn, ngàn vạn lần không so đo với hắn.

"Anh bảo phải hôn ở đâu?"

Tại Hưởng chỉ vào cổ: "Ở đây là được rồi".

"Được". Chung Quốc nghiến răng mà nói. Cậu nhón chân lên, mút mạnh để lại dấu đỏ thật đậm trên cổ Tại Hưởng để trả thù. Sau đó trừng mắt nhìn hắn: "Không có chuyện gì nữa chứ?". Tại Hưởng phẩy phẩy tay như muốn đuổi Chung Quốc: "Em có thể đi".

Nhịn! Ngày cuối cùng ở trường phải để lại những kỉ niệm đẹp. Chung Quốc cứ tự an ủi bản thân. Thật sự muốn về nhà lấy bàn chải đánh răng của hắn mà chà bồn cầu.

Đi theo dòng người tràn vào nơi làm lễ, Chung Quốc nhanh chóng tìm được vị trí lớp học. Đầu tiên là phải đến chỗ lớp trưởng và bạn gái lúc nãy xin lỗi. Vốn đang ôm một tia may mắn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hai người họ như thể không biết chuyện gì, cậu thấy tia may mắn đó cũng chẳng có. Tại Hưởng thật đúng là không vì cậu mà chuẩn bị trò đùa gì cả. Cậu như độc diễn càng khó chơi hơn. Cậu vào chỗ ngồi, nhưng lại không thấy Tại Hưởng đâu. Chẳng lẽ chuẩn bị phỏng vấn bận đến nỗi ngay cả thời gian tham dự lễ tốt nghiệp cũng không có? Trên sân khấu, hiệu trưởng đang phát biểu cái gì, một cậu Chung Quốc cũng không nghe vào. Cho đến khi bên trên truyền đến một câu nói: "Xin mời thủ khoa Tại Hưởng lên phát biểu đôi lời".

Trong lòng Chung Quốc có tiếng chuông vang lên. Bất luận có nhấn tắt bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn cứ reo inh ỏi không ngừng. Cậu ngẩng đầu lên, nheo mắt lại. Là ánh đèn quá chói hay do bản thân Tại Hưởng quá rực rỡ? Chung Quốc đã không có tâm trạng mà nghĩ đến điều đó nữa rồi. Cổ áo hắn dường như cố ý để mở hơi rộng, khiến cho dấu hôn kia lộ ra trước tầm mắt của mọi người. Bên dưới truyền đến tiếng bàn tán xì xào. Các bạn trong lớp dùng những ánh mắt phức tạp mà quay lại nhìn Chung Quốc.

"Chung Quốc à, không cần đói khát vậy chứ. Ai cũng biết cậu với Tại Hưởng ở chung một chỗ mà. Còn để lại nguyên trái dâu trên cổ người ta làm gì? Sợ không ai biết hả?"

"Ý định độc chiếm làm của riêng thật đáng sợ". Ngay đến lớp trưởng cũng đến vỗ vỗ vai Chung Quốc, tốt bụng nhắc nhở: "Còn ở trường nên kiềm chế một chút".

"Muốn ân ái gì, cậu cũng phải nghĩ đến cảm giác của Tại Hưởng chứ!"

"Mới nãy trên cổ Tại Hưởng không có gì. Không lẽ cả ngày nay Chung Quốc có hành động quái lạ, chính là bởi nhịn quá lâu sao? Mới nãy còn trêu chọc tôi. Thật đúng là động vật sống bằng nửa thân dưới mà". Trước bị Chung Quốc chọc ghẹo, nay cô gái chọc lại Chung Quốc.

Trên mặt Chung Quốc không còn chút máu nào, sau thì đột nhiên huyết khí dâng trào. Cậu đứng lên bảo vệ cho hình tượng lớp phó học tập của mình: "Làm sao có thể? Là tự nhiên thằng cha đó kéo tôi lại. Yêu cầu tôi hôn cổ. Tôi có phải tự nguyện đâu!". Rõ ràng là sự thật, nhưng đừng nói là người khác, đến cậu còn cảm thấy không đáng tin nữa là. Cả trường học hầu như ai cũng biết chuyện của cậu và Tại Hưởng. Bây giờ, dấu ấn cuối cùng cậu lưu lại trường chính là hình ảnh dâm loạn đói khát đến mức ngày tốt nghiệp cũng phải mút cổ Tại Hưởng ư?! Không ngờ cậu đề phòng lâu đến vậy mà lại ngây thơ rơi vào bẫy của Tại Hưởng. Chung Quốc thật muốn rút dây đai quần ra cột đại vào chỗ nào đó, đưa đầu vào rồi rưng rưng vĩnh biệt ngôi trường. Nhưng ngay sau đó, cậu lại muốn xông lên tóm lấy cổ áo của hiệu trưởng mà chất vấn: Cậu tuân thủ nội quy sinh viên như vậy mà lại chỉ cho ngồi dưới. Dựa vào cái gì mà cho Tại Hưởng lên đó đại diện phát biểu! Nhưng điều đầu tiên trên hết là cậu muốn gài nút áo Tại Hưởng lại!!!.

Cậu là nam tôi vẫn yêu 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ