[German Empire-Austria-Hungary] The 1918

1.1K 63 5
                                    

"Ngài đang ở đâu? Ngài German Empire"

Tôi đã hỏi câu này suốt mấy trăm năm qua nhưng vẫn chẳng có ai hồi đáp.

Ngài đã đi đâu?

Đã về đâu?

Mà sao tôi lại chẳng thấy ngài.

Sao tôi mãi vẫn không được nghe thấy giọng nói vừa lạnh lùng vừa ấm áp của ngài.

Sao tôi mãi vẫn không cảm nhận được cái vòng tay của ngài đang từ từ ôm chặt lấy cơ thể tôi.

Ngài ơi.

Ngài giận tôi sao?

Ngài giận tôi, hận tôi vì tôi đã trở thành gánh nặng cho ngài... Vậy nên ngài trừng phạt tôi bằng cách bỏ mặc tôi một mình trong bóng tối...

Tôi nhớ...

Những khi tôi đi tìm ngài, ngài sẽ luôn bước tới và giữ lấy đôi tay đang loáng choáng giữa không trung để tìm đường của tôi. Ngài sẽ ôm lấy tôi vào lòng, vuốt lấy sóng lưng của tôi, dỗ dành tôi như một đứa trẻ... Và ngài sẽ luôn nói:

"Có ta đây."

Nhưng bây giờ...

Hệt như khi đó...

Mưa đổ như trút nước. Giữa đêm tăm tối, tôi ngồi khóc giữa cơn mưa mà tựa như một gáo nước mà ông trời tạt thẳng xuống đầu tôi. Tôi đã quen sự chiều chuộng, bảo bọc của ngài... Tôi sẽ quen sự nuông chiều mà ngài dành cho tôi. Mà quên mất rằng, ngài đã không thể đến được nữa....

Tôi cứ thế mà hét lên gọi tên ngài trong đêm. Gọi đến nỗi tôi cảm giác như cổ họng tôi sẽ vỡ ra. Cả cơ thể tôi tàn tạ, nằm trên mặt đất. . . Tôi sờ lấy một viên gạch đã bị nứt nhẹ.... Lần đầu tôi gặp ngài là khi ấy ngài cùng cha ngài tới gặp cha tôi để bàn bạc.

Tôi làm rơi mất một chiếc nhẫn của mình... Khi tôi loay hoay sờ qua sờ lại những viên gạch dưới đất, tôi đã bị vết nứt này làm cho xước da. Máu chảy ra nhưng chẳng nhìn thấy gì cả... Cũng không cảm nhận được gì cả... Đột nhiên ngài tới, đỡ lấy tôi vào lòng ngài và cho người cẩn thận băng bó vết thương kia...

Nhưng hôm ấy. Tôi đã gọi tên ngài đến tuyệt vọng, đến nỗi tiếng hét của tôi còn lớn hơn cả tiếng mưa rơi... Ngài vẫn không tới.

Ngài vẫn không muốn ôm lấy tôi vào lòng.

Ngài cứ như biến mất khỏi cuộc đời mà tôi vốn phụ thuộc vào ngài.

Có lẽ ngài đã chán ghét cái đôi mắt mù vô tích sự này. Có lẽ đối với ngài, tôi chính là thứ vô dụng nhất. Có lẽ ngay từ ban đầu, tôi chỉ là một món đồ mà ngài dùng để mua vui.

Ngài chỉ vô ý hôn lên vết xước kia.

Tôi ngu muội cho rằng đó là yêu chiều.

Trong hoạn nạn mới biết được lòng người. Nhưng tới tận ngày hôm nay, tôi vẫn không biết rốt cuộc đối với ngài thì tôi là gì?

Trong cái ánh sáng hào quang của ngài thì tôi chính là cái bóng đen của ngài in hằn lên mặt đất. Ngài tỏa sáng như một Đế quốc hùng mạnh, còn tôi chỉ là một kẻ chỉ biết khép nép nằm trong lòng ngài.

[Countryhuman] The ParadiseNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ