[OC x Bias|Siven x ?]: Ngày lạnh - 1

70 6 6
                                    

Tôi là một người sống cùng với lịch sử.

Là một kẻ dù có lòng trung thành nhưng lại rất nhanh chán, tôi đã rất nhiều lần đổi chủ, chạy Đông chạy Tây tìm chỗ trú thân. Bản thân nương nhờ khắp chốn, không theo kẻ mạnh, chỉ theo kẻ thắng.

Trong suốt cuộc đời bôn ba của mình, tôi đã gặp và sống chung với rất nhiều người. Cho đến một lần nọ...

Khi ấy, thiết bị du hành của tôi gặp trục trặc, nó đưa tôi về cái thời mà Châu Âu chỉ mới hưởng được những ngày bình yên ngắn hạn. Hậu quả không chỉ có thế, cơ thể tôi bị trẻ hóa đến mức trở thành hình hài một đứa trẻ sơ sinh... yếu ớt và thiếu sự bảo vệ.

Số phận sắp đặt cho tôi rơi xuống một con hẻm nhỏ của St. Peterburg, vào đúng thời điểm cái lạnh cóng chết người đang trị vì nơi đây. Và ở đó, tôi đã gặp định mệnh đầu tiên của cuộc đời mình...

Ngài Soviet.

Ngài lúc ấy vẫn còn tuổi thiếu niên, trẻ trung, non nớt và tràn đầy sức sống. Ngài bọc tôi trong chiếc khăn choàng cổ màu đỏ, vậy là tôi lần nữa được sống trên đời.

Ngài là một người ăn nói rất lạnh lùng, không hoa mỹ, thực sự không biết cách dỗ dành trẻ con. Với tôi, ngài như một người cha. Mọi sai lầm của tôi, ngài đều rộng lượng cho qua mà không hề mắng trách nặng nề. Có thể, Soviet là một đứa con tệ, tệ vì đứng lên chống trả ngược lại cha của mình một cách tàn bạo, nhưng người sẽ luôn là một người cha tốt... Tốt nhất trên thế gian này.

Năm ấy, tôi theo ngài sửa soạn hành lí dọn đến Munich một thời gian. Ngài Soviet bận rộn khắp cả ngày vì những cuộc họp, vậy là tôi được đưa đến Berlin để sống cùng một người quen cũ của ngài. Cũng từ ấy, trái tim tôi biết rung động... Ở Munich, tôi gặp một định mệnh khác của cuộc đời này.

Anh Weimar.

Một người cao ngạo, phong thái lãnh đạm lạnh lùng xuất hiện trước mắt tôi. Tôi nhớ cái cách anh mỉm cười, một nụ cười ẩn chứa nhiều bôn ba cực khổ, nhớ cái cách anh đưa tay ra với tôi, đó là một tôi bàn tay đẹp đẽ duyên dáng của một người cao sang. Anh là con trưởng của lão German Empire, hiển nhiên anh được ưu tiên hết thảy những thứ mà cha mình có trên đời. Weimar ngạo mạn, trong mắt dường như chẳng muốn coi ai ra gì. Lúc nào cũng ăn diện lộng lẫy, mặc những bộ vest được ủi bóng loáng, đi trên những đôi giày da đắt tiền, tóc tai gọn gàng và là một dáng vẻ lịch lãm.

Anh dạy tôi cách tỏ ra im lặng trước những kẻ mình không ưa, dạy tôi cách phải sống làm sao cho đáng cuộc đời này, dạy tôi cách dùng ánh mắt để nói chuyện. Khi chiến tranh nổ ra, anh giữ tôi bên cạnh không rời một khắc, vì đối với anh tôi là một kẻ phiền toái và rằng sẽ chết ngay lập tức nếu rời khỏi anh...

Weimar không hẳn là một người tốt, nhưng anh thật sự rất rộng lượng. Anh cho tôi ở tại một căn phòng nhỏ, vừa đủ để tôi tự giam lỏng mình bên trong. Và vào mỗi buổi chiều, anh sẽ đến thăm, mang theo một ít đồ ngọt đến và dạy tôi cách nghiên cứu máy móc. Chúng tôi nói chuyện với nhau đến tối muộn, đôi lúc là đến khi trời gần sáng. Đó là những đêm tưởng chừng dài như vô tận, là những đêm mà tôi ước gì mình có thể sống mãi một lần nữa.

[Countryhuman] The ParadiseNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ