Ngọc Hải bên trong như chết lặng, không muốn sống với cuộc sống nhàm chán này. Liền thay đồ đi ra ngoài, bước xuống dưới nhà một sự yên tĩnh đến lạ thường, thấy vậy anh liền hỏi giúp việc
Hải: Chị Thư! Mọi người đi đâu mất hết rồi?
Chị Thư là giúp việc của nhà anh đó, xinh đẹp, hiền lành, tốt bụng nhưng phải đi làm giúp việc uổng quấ:<
Chị Thư: Dạ lúc nãy bà chủ ngất xỉu nên ông chủ đưa bà đến bệnh viện rồi ạ. Còn cô Bảo Bình thì cũng đi luôn rồi ạ
Anh nghe mẹ mình ngất xỉu chẳng nói thêm gì liền ra ngoài lấy xe phóng nhanh đến bệnh
*TẠI BỆNH VIỆN*
Khi đưa bà đến bệnh viện, bác sĩ cũng đưa bà vào phòng (phòng gì đây các bác :>)
Ba anh cùng Bảo Bình như đứng ngồi không, cả hai cứ lo lắng cho bà, nhưng người lo nhất là ba anh. Ông cứ đi qua đi lại trước cửa phòng, có lẽ ông rất sốt ruột
Một lúc sau bác sĩ bước ra vẻ mặt có hơi nghiêm trọng, thấy thế ông cùng cô liền chạy đến hỏi tình hình
BH: Bà ấy có sao không bác sĩ?
Bác sĩ: Thật sự là mọi người đã biết bệnh của bà ấy hay chưa?
BH: Ý bác sĩ là sao?
Bác sĩ: Bà ấy bị ung thư máu giai đoạn cuối... Thật sự rất khó nói nhưng tình hình bây giờ rất nghiêm trọng, có thể...bà ấy sẽ không sống được bao lâu nữa...
Bảo Bình: Có cách nào chữa không vậy bác sĩ?
Bác sĩ: Thật sự rất khó...
BH: Thôi được, tôi biết rồi
Chưa để bác sĩ nói hết thì ông đã lên tiếng
Bác sĩ: Vậy tôi xin phép!
Bác sĩ: À mà chỉ được cho một người vào thăm bà ấy..
Bác sĩ vừa rời đi ông liền nhìn vào bên trong cách ngăn một miếng kính. Nhìn thân hình mệt mỏi đang nằm trên giường bệnh ông không khỏi đau lòng, ruốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với gia đình ông thế này. Không tự chủ được nước mắt ông rơi rồi bước vào phòng bệnh ấy, Bảo Bình không kiềm được lòng mà cũng khóc theo
Nói thật là cô rất tốt và cô ấy cũng rất yêu Ngọc Hải...
Vừa lúc đó anh đã đến, thấy cô đang ngồi ngay tại dãy ghế trước phòng bệnh anh liền chạy lại
Hải: Bảo Bình mẹ tôi sao rồi?
Bảo Bình: Bác ấy...
Hải: Cô nói đi chứ
Bảo Bình: Bác ấy bị..ung thư máu...giai..giai đoạn cuối...
Nghe như thế anh như sụp đổ, gương mặt cứng đơ ra. Nước mắt rơi xuống má, ngồi bệt xuống đất khóc đến cạn nước mắt. Bảo Bình thấy thế liền đi đến đỡ anh dậy
Bảo Bình: Anh... đứng dậy lên ghế ngồi đi!
Cô đỡ anh lên ghế ngồi bất giác anh liền ôm cô lại, hành động này anh làm cô hơi bất ngờ nhưng cũng chẳng biết làm gì nên cô an ủi anh, nước mắt của cả hai vẫn thế mà rơi
![](https://img.wattpad.com/cover/302610316-288-k135183.jpg)