14 - Gia đình

361 39 3
                                    

Một cơn đau đớn truyền đến khiến cả đầu cứ ong ong. Không chịu nổi sự đau đớn đó, Cheongsan bừng tỉnh, chớp mắt mấy cái vì chưa thích nghi với ánh sáng xung quanh.

Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, đi kèm đó là màu trắng xóa của trần nhà. Có gì đó băng trên đầu khiến cậu cảm thấy hơi ngứa, muốn xem xung quanh có gì mà cả người ê ẩm cả chẳng thể nhúc nhích. 

- Anh ấy tỉnh rồi! Bác sĩ, anh ấy tỉnh rồi!

Chất giọng của một người xa lạ vang lên. Chưa kịp phản ứng, Cheongsan đã bị vây quanh bởi hàng loạt bác sĩ. Họ khám hết chỗ này chỗ kia, liên tục hỏi cậu đau ở đâu, có chỗ nào khó chịu hay không.

Xong hết các thủ tục cũng gần một tiếng sau. Cậu đã được đỡ ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, cả phòng bệnh rộng lớn chỉ có mình cậu.

Hình như Cheongsan vừa có một giấc mơ thật dài. Cậu xuyên vào cuốn tiểu thuyết mình đang viết dở, bị một loạt tình tiết trong truyện xoay như chong chóng không theo đúng kịch bản. Tất cả như một thước phim tua chậm từ từ chiếu trong tâm trí cậu, chẳng có mở đầu và kết thúc, tựa như một cuốn băng cũ kĩ bị đứt đoạn. 

Một giấc mơ thật kì lạ. - Cheongsan nghĩ thầm.

Cửa mở ra, hai người bước vào, một già một trẻ. Người trẻ hơn mở lời trước:

- Chào anh, em là Lee Jinsu. Anh bị cha em đập chai thủy tinh vào đầu nên bất tỉnh, là do ông ấy say quá nhận nhầm người, chân thành xin lỗi!

Nói rồi cả hai người đều gập người xuống. Qua giọng nói có thể nhận ra đó là người vừa rồi gọi bác sĩ. Nhìn thái độ chân thành của hai người này, cậu cũng không chấp nhặt, lắc đầu xua tay nói không sao.

Tình hình của Cheongsan tiến triển khá tốt, vài ngày sau đã được xuất viện. Dù cậu đã từ chối nhưng cha con Lee Jinsu nhất quyết muốn trả tiền viện phí, nói rằng họ cần phải chịu trách nhiệm đối với những gì mình gây ra.

- Gia đình anh không lo lắng sao? Anh nằm viện hai tháng mà không thấy ai đến thăm. - Jinsu hỏi.

- À, gia đình tôi ở xa lắm không tiện đến. - Cheongsan trả lời, thực ra là cậu không còn gia đình nữa rồi.

- Vậy giờ anh đang ở một mình sao?

Cheongsan gật đầu, định bắt taxi về căn hộ thì bị Jinsu túm lấy:

- Nếu được thì anh có thể đến nhà em ở. Anh ở một mình không có người chăm sóc, nhỡ bị làm sao ai xoay sở kịp chứ?

- Không sao mà...

- Thằng bé nói đúng đấy cháu! - Lee Byeongchan - cha của Jinsu nói - Cháu đến nhà bác ở đi, coi như cho chúng ta cơ hội chăm sóc cháu được chứ?

Lưỡng lự một lúc, Cheongsan vẫn cảm thấy không nên đến làm phiền người khác như vậy, thế nhưng hai cha con cứ bám lấy cậu nài nỉ, bất đắc dĩ cậu đành gật đầu đồng ý. 

Đồ đạc của cậu sẽ được chuyển đến nhà họ. Hai cha con về nhà trước để dọn chỗ cho cậu, còn cậu về căn hộ của mình chuyển đồ đạc sang, nhân viên vận chuyển Jinsu cũng đã gọi rồi.

[AOUAD] [Suhyeok x Cheongsan x Gwinam] LA DOULEUR EXQUISENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ