3 - Đến trường

675 78 19
                                    

Dù là tác giả nhưng thật xấu hổ rằng Cheongsan không phân biệt được cảnh vật khi xuyên vào đây. Cậu im lặng ngồi trên ô tô riêng đến trường, thực chất trong lòng đang dậy sóng, nếu để tự cậu đi học thì đến cái trường như nào cũng không biết luôn.

Cheongsan xuống xe, ngước nhìn ngôi trường trước mắt. Thật may mắn vì cậu đã tả trường học dựa trên chính ngôi trường cấp ba cậu theo học - trường trung học phổ thông Hyosan. Có lẽ những kỉ niệm tuổi học trò bị mờ nhòa bởi nỗi đau mất cha mẹ đã được cậu gửi gắm qua từng dòng chữ vào cuốn tiểu thuyết của bản thân mình. 

Vấn đề bây giờ là cậu không nhớ mình học ở lớp nào. Nếu xuyên về năm 2017 tức là học lớp 10 ha, nhưng phòng học của mình ở đâu thì không biết. Chẳng lẽ giờ hỏi một người rằng bạn ơi bạn biết mình học lớp nào không thì liệu có giống người điên không nhỉ?

Tất nhiên Cheongsan sẽ không lựa chọn cách làm ngu ngốc ấy rồi. Cậu quyết định đi một vòng quanh trường tìm phòng giáo vụ, mẹ Lee đã liên lạc với giáo viên chủ nhiệm về tình hình mất trí nhớ của cậu. 

Cheongsan thập thò trước phòng giáo vụ. Bên trong rất đông người, cậu lại quên không hỏi mẹ cô chủ nhiệm trông như nào. Đang định bắt taxi về nhà thì vai bị vỗ một cái, cậu quay lại, là một cô giáo trông rất hiền hậu với mái tóc ngắn chấm vai :

- Cheongsan, là cô đây. Mình về lớp thôi.

Cheongsan chớp chớp đôi mắt ngập nước, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Đây chẳng phải cô giáo chủ nhiệm thời cấp ba của cậu Park Sunhwa hay sao? 

Mọi chuyện càng ngày càng trở nên kì lạ, nhất là khi Cheongsan ngồi xuống chỗ của mình ở cuối lớp. Chỗ ngồi khi đi học của cậu cũng y hệt, là bàn cuối dãy trong cùng, chỉ là những gương mặt trong lớp đều vô cùng xa lạ. 

Cái kiểu nửa quen nửa lạ này nó rất khó chịu, thà rằng mọi thứ đều xa lạ với cậu còn hơn. Tựa như khi ngủ dậy, ta không thể nhớ toàn bộ giấc mơ của mình, chỉ có từng phân đoạn rời rạc hiện lên trong trí óc. 

Bỏ đi, hiếm lắm mới có cơ hội quay lại thời đi học, phải tận hưởng mới được! Cheongsan mở balo ra, nhìn cái tên trên nhãn vở mà im lặng.

Lee Cheongsan, lớp 10-5.

Mẹ nó, biết thế vừa nãy mở ra có phải đỡ mệt hơn không?

Park Sunhwa gõ nhẹ vào bàn thu hút sự chú ý của học sinh. Lớp học vừa ồn ào ngay lập tức im bặt. 

- Các em, nghe cô thông báo. Bạn Cheongsan gặp tai nạn bị mất trí nhớ, cả lớp hãy giúp đỡ bạn nhé!

Tất cả học sinh trong lớp đồng loạt quay về phía Cheongsan. Bị săm soi như thế, cậu có chút khó chịu, hai mắt đảo liên tục tỏ vẻ mất tự nhiên. Park Sunhwa cũng nhận ra điều đó, gõ thước lần nữa bắt đầu tiết học.

Thời học sinh một lần nữa quay trở lại, Cheongsan vô cùng tận hưởng. Cậu ngoan ngoãn nghe giảng ghi chép bài đầy đủ. Hồi đi học cậu cũng học chăm lắm chứ bộ, là học sinh đứng đầu khối đó nha.

Cậu dõi theo từng chữ mà cô giáo viết trên bảng, bỗng ánh mắt chạm phải một cậu bạn cũng đang nhìn mình. Cậu ta giật mình quay sang cậu bạn bên cạnh thì thầm gì đó, ánh mắt vẫn lén lút nhìn cậu vô cùng khả nghi. Cheongsan cau mày, hai tên đó có vấn đề gì với mình sao?

[AOUAD] [Suhyeok x Cheongsan x Gwinam] LA DOULEUR EXQUISENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ