17 - Trở lại

394 42 16
                                    

Cố trấn an ông bà Byeongchan và Jinsu rằng mình ngất chỉ là do di chứng của bệnh, không cần quá lo lắng, Cheongsan mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu cố tươi cười với mọi người, cố ăn uống thật nhiều, thế nhưng đêm về vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.

Chưa từng nói ra nhưng cậu dần rung động bởi những hành động của Gwinam và Suhyeok dành cho mình. Cho đến khi nằm trong vòng tay của hai người họ, cậu biết cậu yêu rồi. Một tình yêu sai trái.

Cậu không phải là người của thế giới đó, là một nhân vật không hề có trong nguyên tác, đâu thể vì tình cảm mà khiến mọi  thứ chệch hướng? Không biết sau khi cậu xuyên về đây, nguyên chủ có trở về đó không, có đọc được những dòng chữ cậu để lại không, và... có đọc được những dòng tâm tư cậu bộc bạch ở cuối sổ không.

Cheongsan dành nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng quyết định vứt bỏ tất cả. Cậu không thể mãi tơ tưởng về một tình yêu không thể nào thành hiện thực như vậy. Chưa nói đến việc cậu không phải người ở đó, chuyện dành tình cảm cho hai người, lại còn là con trai đều là đi lại với hiện thực.

Nói là thế nhưng hằng đêm, Cheongsan lại mơ về những ngày tháng còn ở trong thế giới đó. Cậu được ở bên cha mẹ, có người bạn Joonyeong đối xử chân thành với mình, có hai người mà cậu lỡ đem lòng thương mến. Từng giọt lệ không tự chủ được mà lăn dài trên gò má, ướt đẫm cả chiếc gối khiến cậu chẳng thể yên giấc.

Đôi lúc bạn cần chấp nhận sự thật rằng trên thế giới này, có một vài nơi bạn không thể đến, một vài người không thể dựa vào, một vài tình cảm không thể nào có được. Có khi sau này người nằm bên gối không phải người trong lòng, người trong lòng chỉ còn có thể gặp trong mơ.

Dù đau khổ là thế, nhưng Cheongsan vẫn luôn mong ngóng những kí ức đó mỗi đêm. Nó luôn đẹp đẽ đến thế, như một bộ phim tua lại từng đoạn từng đoạn nhưng chẳng có hồi kết.

Kí ức sở dĩ vẫn luôn đẹp đẽ là bởi vì chúng ta mãi mãi cũng không thể quay về.

Đôi khi cậu lại nghĩ rằng nếu lúc đó mình thể hiện tình cảm sớm hơn một chút với Gwinam và Suhyeok, liệu họ có thể hạnh phúc hơn một chút? Lát sau cậu lại lắc đầu, chắc gì hai người đó cũng như thế với mình, và nếu có thì bọn họ có thể bên nhau được bao lâu?

Cậu biết giữa mình và hai người họ có một vài thứ nảy mầm, nhưng cậu không dám tưới nước, cũng không dám đi trồng. Cậu sợ khi hoa nở sẽ không giống những gì  đã nghĩ, hoặc khi lớn lên cũng chẳng thể ra hoa.

Mỗi người chúng ta đều khao khát một tình yêu đẹp để nuôi dưỡng cho tâm hồn và tỏa hương thơm trong cuộc đời mỗi người. Chỉ là có người muốn yêu nhưng không dám yêu, có người đang yêu lại lo sợ đánh mất, cũng có người hối tiếc vì đã bỏ lỡ đi tình yêu.

Đột nhiên nhớ ra cả ba vẫn chưa chính thức từ biệt nhau một cách đàng hoàng. 

Cố bỏ qua nỗi đau âm ỉ trong tim, Cheongsan tiếp tục công việc viết tiểu thuyết. Dường như đã trải qua thứ gọi là tình yêu kia khiến suy nghĩ của cậu trở nên sâu sắc hơn cả, ngôn từ viết ra khiến biết bao trái tim đồng cảm, chớp mắt một năm trôi qua, với tiểu thuyết La Douleur Exquise, Cheongsan trở thành tiểu thuyết gia vốn nổi tiếng nay lại càng thành công vô cùng.

[AOUAD] [Suhyeok x Cheongsan x Gwinam] LA DOULEUR EXQUISENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ