Chương 1. Giữa cơn mưa xối xả ta chạy hối hả để rồi đâm phập vào nhau

470 19 0
                                    

Trúc Thu qua đi Oanh Thời' đến, Tết Nguyên Đán vừa kết thúc mưa xuân cũng ít xuất hiện hẳn, lúc này nắng cũng thường xuyên đến hơn, khiến tiết trời cũng đã ấm lên một chút.

(' Oanh Thời nà tháng tư đấy mụi ngừi. 👉 Trúc Thu: tháng 3. Đây là cách gọi tháng thời xưa của người Hán nhoa.)

Nếu mặt trời đã quay trở lại ban phát những tia sáng ấm áp như nhiệm vụ vốn có của nó rồi thì con người cũng nên quay lại làm việc thôi. Hôm nay bọn trẻ lại phải đi học lại sau Hàn giá", Tiêu Chiến cũng phải tạm biệt những ngày một mình an tĩnh trong nhà để quay lại dạy học cho bọn nhỏ.

Mặc dù nắng thực sự đã lên nhưng trời vẫn mưa lất phất, cung đường lát gạch cũng còn ướt vì trận mưa hôm qua. Anh đi đến tiệm bán mì nhỏ cách nhà không xa để ăn sáng. Chu thẩm là người nhiệt tình, chu đáo, bà chứng kiến quá trình trưởng thành khổ cực của Tiêu Chiến, anh lại chịu thương chịu khó trở thành một vị lão sư có tri thức nên đặc biệt thương anh, xem anh như con cháu mà đối đãi, mỗi lần có đồ ngon hay đồ tốt bà dành đều cho anh một phần.Thấy anh bước đến bà liền vui vẻ chào hỏi:

- Ôi! Tiêu lão sư đây sao? Lâu quá không gặp, cháu đi dạy lại rồi sao?

- Chào Chu thẩm, dạ vâng hôm nay bọn trẻ đã đi học lại nên cháu cũng đi dạy lại ạ.

Anh vừa cười hòa nhã vừa gật đầu một cái tỏ ý chào, trả lời Chu thẩm với giọng hòa nhã.

- A! Tiêu lão sư lâu rồi không gặp anh, nào anh lại đây ngồi đi em đi lấy cho anh một bát.

Tiểu Hồng đang loay hoay dọn bàn thì nghe thấy mẹ gọi Tiêu lão sư thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh như bao người trong tiệm, rồi lại chạy đến bên anh cười đến híp mắt mà chào hỏi.

- Cảm ơn em nhé. - Anh cười đáp

- Của anh đây. Ừm...hôm nay đúng là vận khí của em tốt được diện kiến Tiêu lão sư lại vừa được nhìn thấy một soái ca trong quán, đúng là hảo phúc khí mà. Ừm...có điều soái ca đó lạnh lùng quá, một câu cũng không chịu nói cứ như bị câm vậy, vẫn là Tiêu lão sư tốt hơn, vừa đẹp lại vừa dịu dàng như nắng xuân.

Tiểu cô nương vừa cười vừa nới với anh, giọng điệu đơn thuần, hoạt bát kể lại cho anh hôm nay mình gặp may mắn.

- Em nói gì mà diện kiến nghe khoa trương thế sau này không phải anh lại tiếp tục ngày nào anh cũng đều ghé qua đây ăn sáng sao. Thôi nhiều khách đến rồi kìa em nên đi làm việc đi thôi.

- Dạ! - Cô vui vẻ đáp rồi lại tiếp tục đi phụ giúp cha mẹ.

Người mặt lạnh ban nãy Tiểu Hồng nói, hắn đang nhìn Tiêu Chiến chằm chằm khiến anh cảm thấy có chút lạ mà ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt sắt lạnh của người bên bàn đối diện, anh khó chịu bất giác nhíu mày. Thực ra anh lớn lên đẹp như thế nên đi đến đâu đều có người nhịn không được mà nhìn anh nhiều một chút, điều này anh đã sớm quen nhưng mà không hiểu sao khi tên đẹp mã mặt lạnh kia nhìn anh anh lại có cảm giác bồn chồn giống tiểu hài tử đang bị mẹ hỏi tội như vậy. Anh vẫn là trấn an bản thân rồi nhanh chóng ăn xong, đi đến trường.

Dứt cơn mưa này:下完这场雨  (Bjyx)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ