Chap 15 : Nụ cười

4K 271 3
                                    

Chap 15 : Nụ cười

Bốn người họ trở lại bệnh viện một cách nhanh chóng, nhưng tuyệt nhiên không hề tỏ ra vội vã, chỉ có Chí Hoành là không thể chờ đợi được mà chạy một mạch vào phòng bệnh của Vương Nguyên bỏ mặc ba người con trai lạnh lùng vẫn lặng lẽ bước đi.

-Nguyên Nguyên a~~~.- Giọng cậu thật sự rất ngọt mà.

Vương Nguyên khẽ nhíu mày, giọng nói đó khiến cho cậu rùng mình mà phải bò dậy nhưng không hề đáp lại. Thấy vậy Chí Hoành thực sự buồn nha, không lẽ Vương Nguyên giận cậu sao?

-Nguyên Nguyên à. Tớ xin lỗi, xin lỗi vì đã để cậu phải lo lắng như vậy. Tớ...hức...sẽ...mạnh...hức...mẽ hơn...hức mà.- Chí Hoành đúng là rất dễ khóc nha.

Thấy cậu bạn bắt đầu nước mắt sụt sùi. Vương Nguyên chỉ biết thở dài xoa đầu cậu nhóc nhẹ nhàng an ủi.

-Nhị Hoành ngoan. Bổn đại Nguyên ta không giận ngươi đâu mà sợ.- Nói xong cậu nháy mắt tinh nghịch với Chí Hoành. Thực sự cậu không nỡ giận Hoành đâu, nhìn thấy Hoành vẫn an toàn là cậu đã thực sự yên tâm rồi.

Chí Hoành bây giờ mới chợt nhận ra Vương Nguyên thật sự rất trẻ con nha. Có phải trước giờ cậu đã cố giấu vẻ đẹp đó đi để mạnh mẽ kiên cường hơn. Nhưng không sao, bây giờ Nguyên đã ổn rồi, đây mới là điều quan trọng nhất với cậu.

-Nguyên Nguyên cậu dám gọi tớ là Nhị sao? Cậu mới là Nhị đó. Xí

Nhìn vẻ mặt dễ thương này của Chí Hoành Vương Nguyên không thể nhịn nổi bèn bật cười thành tiếng. Nụ cười tỏa nắng vô cùng rực rỡ, đây đích thị là nụ cười của thiên thần, một thiên thần vô cùng thuần khiết. Nó đã khiến Thiên Tỉ và Tuấn Khải đơ mất 3s ngay sau khi vừa vào tới phòng bệnh.

" Nụ cười đó quả thực hảo đẹp nha. Vừa tươi tắn vừa ấm áp a~~~"- Suy nghĩ của Thiên Tỉ.

" Nụ cười đó sau này sẽ mãi mãi thuộc về ta. Nguyên Tử em cứ đợi đó"- Suy nghĩ của Tuấn Khải.

Hai người con trai vẫn đứng đó như trời chồng, Thần Phong chẳng thèm quan tâm mà bình thản tiến gần đến bên giường Vương Nguyên.

-Nguyên Nhi, xem ra em đã khỏe rồi.

Nãy giờ mải nói chuyện với Chí Hoành Vương Nguyên không nhận ra anh tiến lại gần. Nên nghe anh nói cậu giật mình quay người lại.

-Ca ca ? Anh tới đây làm gì?- Cậu ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

-Tên nhóc con này. Ca tới đây để cứu em đó. Đúng là ngốc mà. Không có ca chắc giờ này em đi chầu Diêm Vương rồi.- Thần Phong giận dỗi trách móc quay mặt đi ra vẻ không thèm quan tâm.

-Đúng rồi đó Nguyên Nguyên ca ca đến cứu cậu đó. Không nhờ máu của ca ca chắc cậu tiêu rồi.- Hoành cũng tiếp lời giúp Thần Phong luôn.

Thấy ca ca cậu có vẻ giận mình, mặt Nguyên ỉu xìu, cái miệng chu ra phụng phịu.

-Ca ca em xin lỗi, tại em không biết mà, ca ca~~~ ca ca tha cho em một lần.

Thần Phong vẫn không quan tâm mặt vẫn quay đi không thèm nhìn cậu nhưng trong lòng lại hảo vui mừng nha. Thấy không lay chuyển được ca ca sắt đá cậu bắt đầu động chân tay. Nói vậy thôi chứ giờ cậu đã làm được gì. Cậu chỉ biết kéo cánh ta rắn chắc của anh nũng nịu.

[Longfic KaiYuan_XiHong] IM LẶNG. TÔI YÊU EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ