6. Kết thúc của chúng ta

543 53 7
                                    

6. Kết thúc của chúng ta

Băng qua làn khói dày, tôi chạy về phía cậu. Tôi kinh ngạc nhìn cậu, hai mắt thoáng đỏ lên, cả người không sao nhúc nhích. Tôi chỉ thấy cậu gục xuống, hai tay buông thõng, ánh mắt vô hồn bị che lấp dưới mái tóc đen nhánh. 

Ngực tôi phập phồng kịch liệt, tiếng trái tim đau đớn đập mạnh vang lên liên hồi. Hai tay tôi nắm chặt, móng tay cấu vào da thịt thống khổ không gì sánh bằng. Tôi nhìn về phía bác tiến sĩ, vết máu đỏ thẳm loang lổ tại ngực trái ông. Khuôn mặt phúc hậu của ông trắng bệch, cúi xuống, dần mất đi sức sống. 

Chuyện gì vậy? 

Tôi còn chẳng thể thốt nên lời. Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của cậu đã chẳng thể phản chiếu được ánh sáng, tôi bần thần như lạc vào hư vô. 

Gin nham hiểm nhìn tôi, ánh cười còn tăng lên vài phần đắc ý. Môi hắn khẽ động. Thông qua khẩu hình tôi nhìn thấy được ước muốn lôi tôi xuống địa ngục đến điên cuồng của hắn.

"Biết khi một con quỷ tiếp xúc với ánh sáng sẽ có kết cục gì không?"

Hắn hỏi tôi. Nhưng tôi nào còn tâm trạng trả lời. Tôi hiện tại cứ như một con cá mập mắc cạn, cố gắng vùng vẫy trong vô vọng. 

Đúng là nực cười!! 

Con cá mập này vọng tưởng được ở gần thái dương, trong khi nó vốn là quái vật dưới biển sâu thăm thẳm. 

Nhìn thấy tôi trơ người như một kẻ mất đi linh hồn, Gin cười càng thêm lớn, đồng thời, hắn cũng đáp lại câu hỏi trước đó, của chính hắn. 

"Con quỷ đó sẽ bị ánh sáng thiêu đốt cho đến chết, hoặc là con quỷ đó sẽ dập tắt hoàn toàn ánh sáng, biến thế giới thành trở thành màu đen tăm tối. Tôi rất muốn biết kết cục của cô sẽ là thế nào đấy?"

Vừa dứt lời, một viên đạn cũng xuyên qua ngực trái hắn. Nhưng tôi làm gì còn khả năng để ý đến phát súng đó là của ai. Tôi trơ mắt nhìn hắn từ từ ngã xuống như một bức tượng hoang dại bị đạp đổ, dù vậy, một chút vui sướng cũng không thể nổi lên trong lòng. 

Phía sau lưng tôi có hàng trăm người bắt đầu chạy lên chiến đấu. Tiếng hô hùng hồn uy vũ như từng cơn sóng dữ đánh thẳng vào linh hồn yếu ớt của tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy, cuộc chiến này là một sai lầm.

Với số lượng đông đảo và tinh nhuệ, cộng với việc sĩ khí quân địch đã mất đi sau khi Gin bất ngờ bị ám sát, trận chiến rất nhanh kết thúc. Bên cạnh tôi bắt đầu xuất hiện tiếng hân hoan, cơn mưa rơi xuống xối xả cũng không đủ khiến bầu không khí hừng hực tại đây trở giá lạnh. Nhưng chẳng hiểu vì sao, trong thâm tâm tôi lại cảm thấy lạnh lẽo thế này.

"Shinichi! Cậu sao vậy!"

Chỉ có tôi và Kudo mãi không động đậy như những kẻ khờ dại thất hồn lạc phách. Ran nhanh chóng chạy đến chỗ cậu, dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu. Đột nhiên lúc này hai mắt tôi bắt đầu bừng tỉnh. Tôi chạy như điên đi tìm bác tiến sĩ, vì muốn cứu sống bác ấy. Nếu có thể thì mọi chuyện vẫn còn kịp. 

Ánh sáng của tôi, có lẽ sẽ không bị dập tắt. 

Tôi ôm hy vọng đến chỗ bác tiến sĩ, nhìn thấy thân thể bác ấy được cởi trói, ngã xuống nền gạch bụi bặm. Tôi lao đến, ôm bác tiến sĩ vào lòng, nhanh chóng thực hiện các biện pháp cấp cứu giúp bác níu giữ hy vọng sống.

[ShinShi] Còn ai nhớ tên tôi?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ