Suốt buổi quay chụp hôm nay, NuNew có vẻ không thoải mái, cậu thỉnh thoảng cau mày những lúc đổi tư thế hoặc di chuyển, Zee luôn để ý đến NuNew nên có thể nhận thấy. Tranh thủ trong khoảng thời gian giải lao vài phút tại chỗ, Zee lo lắng nhìn vào người đang ngồi trong lòng mình hỏi "Em khó chịu ở đâu sao NuNew? Có mệt hay đau ở đâu không?". Vẫn nụ cười nhẹ tiêu chuẩn trên môi, NuNew tránh né ánh mắt trả lời đầy khách sáo "Ao, em không sao, em vẫn ổn, P'Zee". Nghe thấy câu trả lời trốn tránh của NuNew, anh cố gắng kìm nén sự bực mình của mình, siết chặt vòng tay đang đặt trên eo NuNew, tập trung vào tiếng hô của đạo diễn.
Sáng hôm nay vì ba giờ sáng vẫn chưa ngủ được, tình trạng thiếu ngủ đã lâu, cộng thêm lại không ngủ được quá ba tiếng, dẫn đến việc dậy trễ, vội vội vàng vàng đi làm nên NuNew đã lăn cầu thang trong lúc nửa tỉnh nửa mơ như thế, cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ bị đau mông một chút và trầy một mảng ở đầu gối do bị chà xát vào vách tường, sau khi băng bó qua loa, cậu cảm thấy cũng không ảnh hưởng đến công việc nên đã tức tốc đến địa điểm làm việc mà quên mất cần phải mua thuốc bôi.
Trong lúc quay chụp thay đổi tư thế đứng ngồi liên tục nên có chút cọ xát vào vết thương nên hơi rát, những lúc như vậy, đôi khi NuNew lại không kìm được mà nhăn mày, lại không ngờ Zee lại quan tâm mình như vậy. Nhưng NuNew cũng không muốn trả lời anh rằng cậu bị đau mông hay đau chân được, vì giờ vết thương lớn nhất là nằm trên lồng ngực mất rồi.
Sau một tiếng, câu "Tốt lắm" của đạo diễn vang lên, NuNew cũng thở phào trong lòng, cậu có chút mệt mỏi, tựa hồ có chút khó chịu, cảm giác đầu hơi choáng váng lại căng, nên khi vừa đứng dậy có chút mất thăng bằng. Zee chưa từng rời mắt khỏi NuNew, nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo, kéo mèo nhỏ ôm vào trong ngực, sợ cậu té ngã. NuNew tưởng rằng mình sẽ dập mông lần thứ hai trong ngày, nhưng không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, cả người rơi vào một lồng ngực ấm áp. "NuNew em sao thế?", mèo nhỏ nhắm mắt lắc lắc đầu cố gắng lấy lại sự tỉnh táo, rồi dùng hai tay đẩy lồng ngực săn chắc kéo giãn khoảng cách với Zee. Cả đoàn thấy thế cũng giật mình mà chạy đến hỏi han. NuNew ngước lên trông thấy ánh mắt lo lắng của Zee, lễ phép trả lời mọi người "Em xin lỗi, chắc em hơi thiếu ngủ một chút, em nghỉ một lát sẽ đỡ thôi ạ".
Sau khi động viên mọi người cũng tản ra dần và đạo diễn cũng yêu cầu Zee đưa NuNew về phòng nghỉ, Zee vẫn ôm eo và vai NuNew không buông ra, Nat thấy thế nhanh miệng cố tình nói về tình trạng lăn cầu thang của bạn mình cho Zee nghe và gửi gắm papa chăm sóc bạn mình. NuNew trợn mắt lên nhìn Nat cười hì hì bỏ chạy vờ như không nhìn thấy, Zee nghe đến đấy hơi cau mày, nghiêm nghị "Đi thôi, anh đỡ em vào phòng nghỉ", nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng, cố tình thả chậm bước chân để NuNew có thể theo kịp.
NuNew ngồi xuống ghế sofa, Zee khuỵu gối xuống muốn xem vết thương của NuNew, "Chân em bị sao vậy?"
NuNew giật mình lấy tay che đầu gối phải "Ao, em không sao, chỉ là vết thương nhỏ, anh đừng lo lắng."
Zee chau mày đang dần mất đi lòng nhẫn nại, nên giọng nói không còn chút dịu dàng, anh trầm giọng nói "Em thả tay ra, anh kéo lên xem thử". Hồi trước chỉ một vết thương nhỏ, NuNew đã xụ mặt làm nũng với anh, giờ lại cố ý tạo khoảng cách, cố ý tỏ ra mình ổn, cố ý xây nên sự kiên cường giả tạo, cố tỏ ra không có anh vẫn tự mình lo được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Shortfic|ZeeNuNew] NHẬT KÝ YÊU THẦM CỦA MÈO NHỎ
FanfictionĐây là chiếc fanfiction nhỏ về ZeeNuNew. Một mèo nhỏ yêu đơn phương, một ông chú 30 tuổi không nhận ra tình cảm của mình, một Jelly Gang đáng yêu, một gia đình nhỏ DMD.